Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 594

Lúc này Lưu Hàn Thu mới biến sắc, vài bước vọt tới trước mặt tôi, giữa chúng tôi chỉ cách nhau một cánh cửa: “Tình huống bên trong rốt cuộc là thế nào?"
“Không có thời gian đâu, mau kể cho tôi nghe về truyền thuyết đi!" Tôi hét lên.
“Là truyền thuyết về mẹ của Địa Tạng Vương Bồ Tát.” Người trả lời là Trường Không.
Tôi và Lưu Hàn Thu đồng thời nhìn về phía anh ta, tôi khiếp sợ, còn Lưu Hàn Thu thì nổi cơn thịnh nộ: “Ai bảo cậu xen vào hả?”
“Chủ nhiệm, đại cục mới là quan trọng nhất.” Trường Không vỗ vỗ chiếc quạt xếp trong tay: “Nhóc con, cậu hẳn là đã từng nghe qua chuyện Địa Tạng Vương Bồ Tát cứu mẹ khỏi địa ngục rồi phải không?”
Tôi gật đầu, câu chuyện này phụ nữ trẻ em gì cũng đều biết, chuyện kể rằng mẹ của Địa Tạng rất thích ăn trứng cá nên phạm vào nghiệp sát sinh rất nặng, bởi vậy sau khi chết chỉ có thể bị đọa vào địa ngục.
Địa Tạng Vương từng xông vào địa ngục để cứu mẹ mình ra.
Nhưng câu chuyện này được ghi lại vô cùng đơn giản, ngài ấy đã cứu mẹ như thế nào, và tại sao lại cứu bà ấy nhiều lần như vậy thì không rõ nguyên nhân, cho nên dù tôi gật đầu nhưng trong lòng vẫn vô cùng bối rối, chẳng lẽ thứ được gọi là "Yêu nữ" kia là chỉ mẹ của Địa Tạng Vương sao?
Chuyện này cũng quá mức rợn cả người đi?
“Cậu sai rồi.” Trường Không dường như nhìn ra được suy nghĩ của tôi: “Không phải bà ấy mà là một người khác, phải biết rằng trước khi Địa Tạng xuất gia thì chính là hoàng tử của Vương quốc Silla…”
Nhưng đúng lúc đó chúng tôi nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, chiếc hộp dường như chậm rãi mở ra một khe hở...
“Quên đi, đợi lát nữa nói, không còn kịp nữa rồi.” Trường Không đột nhiên mặt biến sắc, bất chấp tất cả mà xông vào, ánh mắt bất động nhìn chằm chằm vào hộp trang điểm.
Tôi từ bên cạnh nhìn sang chỉ có thể thấy bờ vai của anh ta hơi run rẩy, cuối cùng toàn thân anh ta cũng run lên, có vẻ như đã kinh hãi tột độ.
Trường Không.” Tôi kêu lên một tiếng, giơ tay muốn vỗ lên bả vai anh ta.
“Ha ha ha...”
Nhưng tay của tôi còn chưa chạm tới bả vai của anh ta, một tràng cười lớn liền phát ra từ trong miệng của anh ta, cười đến nỗi cúi gập cả người xuống, quỳ trước chiếc hộp: “Không thể ngờ được nó lại là thật!”
“Quân sư, cẩn thận!” Đồ Tể lo lắng nhìn Trường Không.
Nhưng Trường Không hoàn toàn không để ý đến anh ta, vươn tay cẩn thận từng li từng tí nâng niu chiếc hộp ở trong tay, như thể vừa tìm được anh em thất lạc nhiều năm, vừa mừng vừa xúc động, trong lúc nhất thời vừa khóc vừa cười, giống như một kẻ điên vậy.
Trong lòng tôi nghi hoặc, bước chân lùi về phía sau liền rút khỏi phòng sám hối.
Người này đã phát điên rồi, tôi không muốn đem tính mạng của mình gắn với một kẻ điên như vậy.
“Trường Không, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là phản ứng của Lưu Hàn Thu, sắc mặt ông ta trầm xuống, rõ ràng cũng không biết rốt cuộc chiếc hộp trong tay Trường Không đựng cái gì.
Trường Không cũng không quay đầu lại mà nói: “Chủ nhiệm, ông có nhớ cho tới bây giờ chúng ta đang tìm thứ gì không?"
Anh ta vừa dứt lời, Lưu Hàn Thu liền cảnh giác quét mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang cảnh giác tôi, nhưng Trường Không lại như có mắt sau gáy nói: "Không cần phải đề phòng cậu ta, sớm muộn gì cậu ta cũng biết thôi.”
Điều này khiến tôi càng thêm tò mò, lúc trước tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của bộ phận 303, anh ta dựa vào cái gì mà phán đoán tôi có thể biết bọn họ trước giờ vẫn đang tìm thứ gì được chứ?
Trường Không cuối cùng cũng quay đầu lại, tôi kinh ngạc phát hiện, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút đồng hồ, một người từ trước đến nay luôn bình tĩnh điềm đạm như Trường Không vậy mà đôi mắt đỏ rực, thậm chí cau mày cũng sâu thêm vài phần, trông như thể đã già đi mấy tuổi vậy.
Trong chiếc hộp này rốt cuộc là vật gì mà có thể làm cho một người chỉ trong khoảng thời gian ngắn phát sinh biến hóa lớn như vậy chứ?
“701 không phải cũng đang tìm kiếm một thứ sao?”
Trường Không cười ha ha:
“Bây giờ thì cũng không cần ai giấu giếm ai cái gì nữa, chỉ cần chúng ta tìm được thứ này, địa vị giữa hai bộ phận chúng ta e rằng sẽ thay đổi.”
Tôi không biết phải trả lời thế nào vì tôi không biết 701 đang tìm kiếm thứ gì.
“Lão Yên còn chưa nói cái này cho cậu biết sao?” Trường Không nhìn ra vẻ mặt của tôi không đúng, không khỏi nhướng mày: “Lão Yên làm việc luôn luôn cẩn thận, có lẽ ngoại trừ ông ta ra thì trong 701 cũng không ai biết chuyện này, không đúng, có lẽ cô Tứ kia cũng biết.”
Lưu Hàn Thu đúng lúc ngăn anh ta lại:
“Nếu cậu ta đã không biết, chúng ta cũng không cần nói cho cậu ta biết.”
“Không đâu, cậu ta rồi cũng sẽ biết thôi, khi cậu ta nói chuyện hôm nay cho lão Yên thì ông ta nhất định sẽ nói. Không bằng để cho cậu ta biết sớm một chút, có lẽ đối với chúng ta cũng có chỗ tốt.” Trường Không lại kiên trì nói.
Lưu Hàn Thu khinh thường liếc tôi một cái:
“Cho đến bây giờ tôi cũng không nhìn ra được người này ngoài thân phận người giữ mộ ra, còn có tác dụng gì khác.”
Không hiểu vì sao sau khi tìm thấy chiếc hộp đó, thái độ của Trường Không đối với tôi liền thay đổi, những lúc trao đổi với Lưu Hàn Thu lại nhiều lần nói đỡ cho tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận