Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 345

“Nói như vậy thì chỉ cần tôi không đi qua là được?” Nha Tử nhún vai.
Lão Yên nói vậy ở lại đây đợi chết cũng được, nói cho Nha Tử cười ha ha rồi cũng không nói gì nữa.
Nhưng mà đây quả thật là một vấn đề, chúng tôi đều có thể đi qua, Nha Tử làm thế nào đây?
Biện pháp chắc chắn nhất chính là chúng tôi đi qua trước, hoặc là qua sau, để Nha Tử một mình một người đi qua con đường đó. Nhưng mà không ai yên tâm cả, những cái lỗ này mặc dù có quy luật, nhưng không ai biết được quy luật đó là thế nào, lỡ đâu một mình Nha Tử không cẩn thận, thì sẽ là kể cục vạn tiễn xuyên tim.
“Đây là phương pháp duy nhất, mọi người cũng đừng băn khoăn nữa.” Bản thân Nha Tử lại rất bình thường.
Giáo sư Hứa lại không đồng ý: “Không được, làm như vậy quá nguy hiểm, một khi con xảy ra vấn đề gì, ngay cả tới cứu chúng ta cũng không tới kịp được!”
Hiển nhiên lão Yên cũng đồng ý với việc này, đặc biệt là vừa rồi Nha Tử đã có hai lần thay đổi trạng thái, nếu như lại bị kích phát thêm một lần nữa, bọn họ thật sự sợ anh ta sẽ không quay lại được trạng thái bây giờ nữa.
Nhưng mà bàn tới bàn lui, cũng không ai có được biện pháp tốt nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau.
Nha Tử không vừa lòng nói: “Chẳng lẽ mọi người đều ở đây đợi chết à?”
Ý của anh ta là, nếu đã có một biện pháp thế này, vậy há cớ gì phải đợi thêm nữa.
“Tôi biết rồi.” Giáo sư Hứa đột nhiên nghĩ tới gì đó, sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, ông ấy đã xông lên vào con đường.
Chỉ thấy ông ấy lấy ra giấy bút từ trong balo, vẽ mô phỏng những chiếc lỗ bên trên bức tường ra, sau đó nghiên cứu kỹ càng độ dài của mũi tên bên trong lỗ, rồi cũng từ từ vẽ ra.
Quá trình này vô cùng lâu, mặc dù cả đoạn đường chỉ có năm mét, nhưng những chiếc lỗ này ít nhất cũng có trên ngàn cái. Điều kiện ánh sáng trong đây cũng không tốt, giáo sư Hứa chỉ có thể nhìn một lát, sau đó dùng miệng ngậm đèn phin vẽ một nét, tôi thấy ông ấy làm vậy thì vội vàng đi lên giúp ông ấy cầm đèn pin.
“Có cần tôi vẽ cùng không?” Dược Quán Tử hỏi một câu, giáo sư Hứa lắc đầu, nói người ở đây có nghiên cứu sâu về cơ quan nhất chính là ông ấy và Nha Tử, những người khác vẽ lỡ đâu có sai sót gì thì sẽ làm hại Nha Tử.
Ông ấy đã nói vậy rồi Dược Quán Tử cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn giáo sư Hứa vẽ lại cả con đường dài năm mét này từng chút một, còn bởi vì không yên tâm mà đối chiếu hết lần này tới lần khác.
Mặc dù ông ấy đã hao phí rất nhiều thời gian, nhưng mọi người cũng bằng lòng đợi, bởi vì mặc dù đây không phải là kế sách vẹn toàn, nhưng cũng có thể làm sinh mệnh của Nha Tử có nhiều thêm một tầng đảm bảo.
Qua khoảng mấy tiếng đồng hồ, giáo sư Hứa mới đấm eo, cầm lấy bức vẽ cơ quan mà ông ấy đã vẽ xong bước ra khỏi con đường.
“Thầy…” Nha Tử nhỏ giọng gọi một tiếng, giọng nói có hơi khàn khàn, có lẽ là thấy giáo sư Hứa làm vậy vì mình nên có chút cảm động.
Lão Yên ở bên cạnh không chê chuyện lớn nói: “Nếu cậu thật sự cảm động thì sau này bớt kích động đi một chút, cậu nghĩ xem để thầy của cậu cả ngày đối mặt với gương mặt lạnh như băng đó thì sẽ có cảm nhận thế nào?”
Lần này Nha Tử không phản bác lại, mà giống như là một đứa nhỏ đã làm sai chuyện, cúi gầm đầu xuống.
Giáo sư Hứa xoa đầu anh ta, sau đó nhét bức vẽ cơ quan vào tay Nha Tử: “Đây là bức vẽ về cơ quan, trước giờ trí nhớ của con không giống với người thường, hẳn là có thể nhớ hết được toàn bộ, cơn mưa tên này không phải sẽ lên cùng một lúc, thầy tính thử rồi, thời gian nghỉ giữa đó hẳn là đủ để một người chạy qua được.”
“Vâng.” Nha Tử cầm lấy bức vẽ cơ quan, cũng không nói thêm lời thừa thãi nữa, anh ta ngồi xuống mặt đất rồi bắt đầu ghi nhớ.
Anh ta có năng lực đọc đến đâu nhớ đến đấy, vì vậy chỉ trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi anh ta đã ghi nhớ rõ ràng tất cả vị trí của lỗ và thời gian bắn ra của mũi tên ẩn bên trong đó.
Giáo sư Hứa không yên tâm đứng ở trên con đường kiểm tra anh ta một lúc lâu, phát hiện anh ta không sai cái nào thì lúc này mới yên tâm hơn một chút.
Lão Yên thấy Nha Tử đã chuẩn bị xong thì sắp xếp nói: “Trường An, Thương Thần, Dược Quán Tử đi qua trước, mọi người ở đằng trước tiếp ứng cho Nha Tử, tôi và lão Hứa và thầy ở đây đợi, lỡ đâu…”
Lời phía sau ông ấy không nói ra nhưng chúng tôi cũng đã hiểu được, lỡ đâu Nha Tử có sai lầm gì, hai bên đều có thể có cơ hội cứu viện, mặc dù một khi anh ta mắc sai lầm, thời gian để chúng tôi cứu viện thật sự là không đủ.
Tất cả đều đã được sắp xếp xong, tôi và Thương Thần Dược Quán Tử nhanh chóng đi qua trận pháp mũi tên, đứng ở phía trước cửa đá ở đầu cuối trận pháp mũi tên chờ đợi.
Nha Tử hít sâu mấy hơi, đứng ở phía trước của con đường, nhắm mắt lại, cũng không biết là đang nhớ lại bức vẽ cơ quan đó một lần nữa, hay là đang động viên tinh thần cho chính mình.
Tóm lại chỉ mấy giây sau, anh ta đã mở mắt ra, toàn thân đều đã thay đổi, cho dù là đang đeo kính đen nên tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được anh ta lúc này lại có mấy phần giống với dáng vẻ khi anh ta tháo kính mắt xuống!
Tôi không nhịn được nhìn về phía giáo sư Hứa, quả nhiên thấy ánh mắt của ông ấy tối lại, xem ra nếu như Nha Tử khống chế không tốt, thì thật sự có thể biến thành người lạnh lùng còn lại!
Nhưng mà theo bước chân của Nha Tử giẫm lên trên con đường, trận pháp mũi tên vang lên một trận tiếng két két, tôi cũng không còn lòng dạ đi nghiên cứu những thứ này nữa, ánh mắt dán chặt vào Nha Tử, chỉ sợ anh ta đạp nhầm chỗ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận