Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 989. Lần này không ai cứu được bọn hắn



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhuế trưởng lão không ngăn cản: “Thánh chủ hạ lệnh Hóa Thần kỳ không thể ra tay, các con đi xem một chút cũng tốt.”“Nhưng mà.” Nhuế trưởng lão dừng một chút rồi khuyên bảo đồ đệ:“Con không ra tay cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể giúp hắn!”“Nếu không, Thánh chủ trách tội xuống, ta cũng không thể giữ con được.”Đàm Linh không thừa nhận: “Hừ, sư phụ, con đi giết hắn đấy!”Ánh mắt Nhuế trưởng lão nghiêm nghị lại, bà hiểu rất rõ tính cách đồ đệ của mình, nghiêm khắc cảnh báo: “Đây không phải nói đùa!”Đàm Linh rất ít khi thấy sư phụ nghiêm khắc thế, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.Nhuế trưởng lão lại căn dặn Thì Cơ và Thì Liêu muốn đi cùng: “Hai người các ngươi cũng thế, không được phép ra tay giúp bọn hắn!”“Vâng, Nhị trưởng lão.”Bọn Đàm Linh rời đi rồi, Phù Doãn do dự một lát rồi hỏi: “Nhị trưởng lão, thật sự không ra tay hay sao?”Thật vất vả mới có hai Nhân tộc tới, với bọn họ có lẽ đây là cơ hội, để Thánh tộc và Nhân tộc làm hòa.Nhuế trưởng lão lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Lần này, không ai có thể cứu bọn hắn.”Một lát sau, bà nhìn qua Mộc Vĩnh.Mộc Vĩnh mỉm cười, hỏi Nhuế trưởng lão: “Ngài đưa lệnh bài cho hắn không sợ hắn gây rắc rối sao?”Phù Doãn giật nảy mình. Nếu để cho Thánh chủ biết, phái chủ hòa bọn họ chắc chắn sẽ bị tấn công.Nhuế trưởng lão cười, có vẻ rất vui: “Không phải ngươi vẫn luôn tìm người đặc biệt như tiểu gia hỏa này sao?”“Lần này cũng có thể khiến ngươi bất ngờ.”Mộc Vĩnh khẽ lắc đầu, thở dài, cuối cùng chắp tay cáo từ. “Trừ phi có kỳ tích, nếu không hai người bọn họ chết chắc rồi. Cáo từ!”Phù Doãn nhíu mày: “Nhị trưởng lão, ngài hiểu rõ hắn sao?”Nhuế trưởng lão cũng quay người rời đi: “Cứ xem là thế đi.”Ba người Đàm Linh thở phì phì rời đi thẳng.Thánh chủ đã hạ lệnh, mở Thánh sơn, tu sĩ Thánh tộc từ Hóa Thần kỳ trở xuống đều có thể đuổi giết Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.Có rất nhiều nhanh chóng chạy đến Thánh sơn, Thánh chủ tự mình hạ lệnh khiến cho vô số người của Thánh tộc sôi trào.“Chắc chắn phải giết hai tên Nhân tộc bọn họ.”“Nhân tộc ghê tởm, dám lên Thánh sơn. Đây là sỉ nhục Thánh tộc, nhất định phải giết bọn chúng!”“Vấy bẩn Thánh sơn, nhất định phải bắt bọn chúng rửa sạch bằng máu tươi.”Vừa xuất phát Đàm Linh đã âm trầm phi nước đại, hai tỷ lệ Thì Cơ Thì Liêu theo sát đằng sau.Thì Cơ còn gọi: “Linh tỷ tỷ, đừng đi nhanh vậy, chờ chúng ta một chút.”Đàm Linh như không nghe thấy, không hề giảm tốc độ, Thì Liêu sau lưng mới nói: “Linh đại nhân, ngài gấp cũng cô dụng, ngài thế này đi lên cũng không thể giúp được Lữ Thiếu Khanh đại nhân, chẳng bằng tỉnh táo lại, ngẫm lại xem tiếp theo nên làm thế nào đi.”Đàm Linh nghe xong lập tức nổi giận, quay lại rống lên: “Ai nói ta muốn giúp hắn?”“Ta muốn đi giết hắn, làm thịt hắn, chém hắn làm muôn mảnh!”Thân thể Đàm Linh khẽ run lên. Nàng ta đang tức giận.Hiện tại nàng ta hận Lữ Thiếu Khanh vô cùng, chỉ hận không thể lập tức bắt được Lữ Thiếu Khanh rồi đánh cho hắn một trận thật đau.Không, không đánh đủ một trăm trận, cơn giận trong lòng nàng ta tuyệt đối không thể tiêu được.Vì vứt bỏ mình, không ngờ hắn còn giả vờ bị thương, vụng trộm chạy lên trên.Thì Cơ thấy Đàm Linh đang tức giận đến phát điên, nhịn không được mà cười trộm.Đàm Linh hung hăng trừng mắt: “Ngươi cười cái gì?”Thì Cơ cũng chẳng buồn giả vờ, chỉ cười hì hì rất ghen tị: “Linh tỷ tỷ, Lữ Thiếu Khanh đại nhân thật tốt với tỷ đó.”Thì Liêu nghiêm túc đồng tình với tỷ tỷ: “Lữ Thiếu Khanh đại nhân quá thông minh, đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện như thế, nên cố ý để lại một phần chuẩn bị, giúp Linh đại nhân tẩy sạch hiềm nghi.Nếu lúc này có Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt, chắc chắn Thì Liêu sẽ quỳ lạy.Đến bước này cũng tính sẵn cả, trên dưới Thánh địa có ai hơn được hắn?“Nhưng hắn chỉ là một tên hỗn đản!” Cảm xúc trong lòng Đàm Linh rất phức tạp, vừa tức giận vừa cảm kích.Thì Cơ cảm thán: “Khi ấy ta đã cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đại nhân rất đáng gờm, không ngờ ngài ấy lại đến từ Nhân tộc. Nhân tộc đều lợi hại vậy sao?”Ánh mắt nàng ta đầy ước ao: “Không biết tổ tinh sẽ thế nào?”Phù Dao là thuộc phái chủ hòa cùng Nhuế trưởng lão, không đồng ý khai chiến với Nhân tộc.Làm đồ đệ Phù Dao, đương nhiên Thì Cơ Thì Liêu không có nhiều thành kiến với Nhân tộc, bọn họ cũng không muốn khai chiến với Nhân tộc.Đàm Linh nói với hai người: “Tăng tốc lên đi, hai người bọn họ là Nhân tộc, ở trên Thánh sơn chắc chắn sẽ không có lợi thế.”Tuy Nhuế trưởng lão với tầm nhìn xa đã căn dặn nàng ta không được ra tay giúp đỡ Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.Nhưng Đàm Linh cảm thấy, nếu có cơ hội cũng không ngại giúp một tay.Thì Liêu rất lý trí, bình tĩnh nói với Đàm Linh: “Linh đại nhân, ta nghĩ tốt nhất ngài nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”“Hai vị đại nhân ấy trốn không thoát đâu, họ chết chắc rồi!”Nghe Thì Liêu nói vậy, Thì Cơ rất khó chịu bay qua đánh cho đệ đệ một cái: “Nói cái gì đấy? Không phải đệ vẫn luôn rất sùng bái Kế Ngôn đại nhân sao?”“Lữ Thiếu Khanh đại nhân còn giúp đệ nữa, đệ mong họ chết vậy sao?”“Chúng ta đã trả cho Lữ Thiếu Khanh đại nhân rất nhiều linh thạch.” Thì Liêu xoa xoa đầu nhắc nhở tỷ tỷ đó là một giao dịch: “Chưa kể, nếu đệ không nói, thì hai vị đại nhân sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”“Nơi này chính là Thánh sơn đấy!”Thánh chủ tự mình tọa trấn Thánh sơn, trừ phi có thực lực mạnh hơn cả Thánh chủ, nếu không, làm sao có thể trốn được?Thì Cơ nói: “Không chừng hai vị đại nhân lại có cách thì sao? Không nên quên, chính đệ đã nói Lữ Thiếu Khanh đại nhân rất thông minh.”Thì Liêu nhàn nhạt dội cho tỷ tỷ một gáo nước lạnh: “Dù thông minh đi nữa, nhưng trước thực lực tuyệt đối cũng sẽ không có tác dụng gì.”“Hai vị đại nhân sẽ không trốn thoát được đâu!”Đàm Linh nghe hai tỷ đệ nói chuyện, không hiểu tại sao lại bực bội, quát lên: “Đừng có nói nữa, nhanh lên đi!” Hết chương 989.

Bạn cần đăng nhập để bình luận