Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 3452: Một dạng tồn tại

"Sâu kiến!" Nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, thân ảnh Thương cũng hiện lên, lơ lửng trong dòng sông thời gian, nhìn Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn với ánh mắt đầy oán hận. Dù là thiên đạo, nhưng có cảm xúc thì Thương cũng khó mà kiềm chế được sự phẫn hận trong lòng. Kế Ngôn không cần nói, cùng cảnh giới, dốc toàn lực cũng không thể đánh thắng được, cuối cùng chỉ có thể dùng đến át chủ bài. Mà Lữ Thiếu Khanh, càng làm Thương hận thấu xương. Hắn một đường mưu đồ, coi Lữ Thiếu Khanh là vật chứa của mình để bồi dưỡng, một đường chăm sóc, khiến Lữ Thiếu Khanh biến thành trạng thái hoàn mỹ và thích hợp nhất, để hắn thôn phệ. Thôn phệ Lữ Thiếu Khanh, hắn sẽ dễ dàng thôn phệ tất cả, mọi thứ đều dựa theo kế hoạch của hắn mà tiến hành. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Lữ Thiếu Khanh lại có thể sống lại, thực lực cảnh giới cũng giống như hắn. Thủ đoạn của hắn trước mặt Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn vô dụng, ngược lại khiến hắn không còn cách nào. So với Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh còn khó đối phó hơn. Hắn tự mình nuôi dưỡng một kẻ địch khó giải quyết. Tự mình nuôi kẻ địch tới đánh mình, mà mình còn đánh không lại, nghĩ tới thôi đã thấy uất ức. Nhưng mà! Thương phẫn hận nói: "Rất tốt, hai người các ngươi đều ở đây, vừa vặn một mẻ hốt gọn!" "Hắn yếu như vậy, ngươi không đánh cho hắn khóc à?" Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Thương, ngược lại đi khinh bỉ Kế Ngôn, "Nhanh lên đi, đánh cho hắn khóc đi, không thì ta sẽ viết ngược họ." Kế Ngôn khinh bỉ đáp lại, "Ngươi viết ngược họ thì khác gì?" "Nói nhảm, ngươi mù chữ à?" Lữ Thiếu Khanh càng thêm khinh bỉ, "Viết ngược lại, trên lớn dưới nhỏ, không giống." "Ta là đàn ông, cái gì cũng muốn dưới lớn." "Chuyện của mình tự mình làm đi!" Kế Ngôn thản nhiên nói, "Bây giờ đến lượt ngươi." Vô tận năm tháng, vô số sinh linh, lực lượng của bọn chúng hợp lại, cho dù là Kế Ngôn cũng khó lòng thanh trừ. Lực lượng to lớn như vậy chỉ dựa vào chiến đấu là không thể phá giải. Tự nhiên cần phải dùng đến những thủ đoạn khác, mà loại thủ đoạn này lại không phải sở trường của Kế Ngôn. "Má nó, cút cho ta một bên!" Lữ Thiếu Khanh hùng hổ nói, nhìn thẳng vào Thương, "Mất công ta còn gọi ngươi đại ca, hóa ra đã sớm định âm mưu với ta." "Ngươi làm tổn thương tình cảm của ta, mau bồi thường, không thì ta đánh cho ngươi khóc." "Sâu kiến, chết!" Thương giận dữ, gào thét, xung quanh lực lượng thời gian giống như nước sông ập tới. Ào ào! Lực lượng mạnh mẽ va chạm, có bình chướng che chở Kế Ngôn khẽ rung nhẹ. Chính là cái rung nhẹ như vậy, Kế Ngôn cảm giác như mình vừa xuyên qua vô tận thời không. Nếu như không có lực lượng ngăn cản, chỉ một cái như thế, hắn sẽ bị kéo vào không gian khác, bị thời gian triệt để giết chết. Không giống với Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh đứng lơ lửng giữa không trung, xung quanh cơ thể không có gì. Ầm ầm! Dòng sông thời gian cuộn trào, liên tục đánh tới Lữ Thiếu Khanh. Giống như bọt nước đánh qua, lực lượng thời gian xuyên qua thân thể Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh đứng thẳng bất động, không hề bị ảnh hưởng. "Sâu kiến, ngươi..." Thương rung động. Đây là sức mạnh của vô số sinh linh trong vô tận năm tháng. Lữ Thiếu Khanh lại có thể không bị ảnh hưởng? "Bảo ngươi yếu, ngươi còn không chịu?" Lữ Thiếu Khanh nhếch mép cười một tiếng, hàm răng trắng trong mắt Thương tản ra ánh sáng lạnh lẽo, "Một chút lực lượng này, ngươi coi thường ai đấy?" "Không thể nào!" Thương không tin, lại thúc giục lực lượng thời gian, hung hăng xung kích Lữ Thiếu Khanh. Lực lượng thời gian vẫn xuyên qua, không hề dính chút nào. Trong nụ cười của Lữ Thiếu Khanh mang theo sự coi thường, "Ngu xuẩn!" Sau một khắc, cơ thể hắn khẽ rung lên, một luồng sức mạnh vô hình từ trong cơ thể bộc phát. Thương lập tức trợn tròn mắt, hắn cảm nhận được sức mạnh quen thuộc. Cùng với hắn, sức mạnh thiên đạo. Lữ Thiếu Khanh cùng hắn là cùng một loại hình tồn tại. "Tốt, tốt..." Sau khi kinh ngạc, sắc mặt Thương mang theo vẻ dữ tợn, "Như vậy, thôn phệ ngươi, ta sẽ tiến thêm một bước." Sau khi nói xong, thân thể hắn biến mất, hòa vào dòng sông thời gian. Lữ Thiếu Khanh cũng vậy, thân thể chìm vào dòng sông thời gian. Kế Ngôn lơ lửng trên dòng sông, từ trên cao nhìn xuống, quan sát dòng sông thời gian phía dưới. Hai bóng người bên dưới liên tục va chạm, truy đuổi nhau, giống như hai con cá bơi trong sông. Lữ Thiếu Khanh và Thương chiến đấu trong dòng sông thời gian, người nào thua sẽ bị sức mạnh thời gian nuốt chửng, biến mất hoàn toàn. Nhìn Lữ Thiếu Khanh ở phía dưới không những không hề bị lép vế, ngược lại còn ẩn ẩn chiếm thế thượng phong, Thương nhiều lần bị ép phải bỏ chạy. Kế Ngôn không khỏi kinh ngạc thán phục, không hổ là sư đệ của mình. Dù phải đối mặt với thiên đạo, hắn cũng chưa từng chịu thiệt thòi. Kế Ngôn hiểu rõ tình hình của mình, hắn mặc dù cũng đã đạt tới cảnh giới tương tự, ở một mức độ nào đó, hắn cũng là thiên đạo. Nhưng thiên đạo của hắn là thiên đạo của riêng hắn, thiên đạo của hắn không có thế giới, không có sinh linh. Vì vậy, khi đối mặt với thủ đoạn như của Thương, hắn không có cách nào chống lại. Chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới có thể đối phó với trạng thái của Thương. Lữ Thiếu Khanh không khiến hắn thất vọng. Trong dòng sông thời gian, Thương không phải là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, hai bên liên tục va chạm, không ngừng đuổi bắt trong vô số không gian thời gian. Thương không hề chiếm được lợi lộc gì trước mặt Lữ Thiếu Khanh, liên tục chịu thiệt. Từ một khoảng không thời gian xa xôi, Kế Ngôn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của Thương. Bên trong dòng sông thời gian, ánh sáng không ngừng lóe lên, nước sông cuồn cuộn, vô số không gian thời gian rung chuyển, tan biến. Thương xuyên toa trong không gian thời gian, khống chế sức mạnh tràn ngập trong thời gian, nhưng vẫn không làm gì được Lữ Thiếu Khanh. Công kích của hắn không những bị Lữ Thiếu Khanh ngăn cản, hóa giải, mà Lữ Thiếu Khanh còn có thể học hắn điều khiển sức mạnh bên trong thời gian để đối phó với hắn. Việc không ngừng chiến đấu khiến áp lực của Thương ngày càng lớn, thậm chí mơ hồ, hắn cảm thấy dòng sông thời gian bắt đầu bị ăn mòn, không còn nằm dưới sự kiểm soát của hắn. Lữ Thiếu Khanh trong lúc chiến đấu đã ăn mòn dòng sông thời gian, cướp đoạt sức mạnh của hắn. Tiếp tục như vậy, hắn chỉ có kết cục là biến mất. "Đáng chết!" Ánh mắt Thương lóe lên, cuối cùng nghiến răng, lao thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh. Ầm! Hai người hung hăng đụng vào nhau, sau một khắc, dòng sông thời gian gào thét qua đi, rồi rơi vào tĩnh lặng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận