Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2145: Chương 2145

Chương 2145: Chương 2145Chương 2145: Chương 2145
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Vâng, Thiều tiền bối nói cực phải.”
Tống Vân đạo nhân râu tóc bạc trắng, lại như tự xưng thân phận văn bối.
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Sư phụ, người đang làm gì vậy?”
“Tuổi của hắn có thể làm gia gia người đấy?”
Tống Vân đạo nhân vội vàng cười nói: “ Lữ công tử lời ấy sai rồi, đạt giả vi tiên, thực lực của Thiều tiền bối mạnh hơn ta, dĩ nhiên xứng đáng một tiếng tiền bối.” Lữ Thiếu Khanh càng thêm kì quái: “Sư phụ, người đã làm gì hắn rồi?”
Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi đã có chuyển biến lớn như vậy?
Sư phụ ở Yêu giới học được yêu thuật gì à?
Đã hoán đổi linh hồn của Tống Vân đạo nhân sao?
Có thể khiến cho đồ đệ kinh ngạc, Thiều Thừa trong lòng không kìm được đắc ý: “Ngươi biết cái gì? Tống đạo hữu cũng không phải là người không nói lý, chỉ cần giảng giải đạo lý với hắn một chút là được.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cảm giác được thân thể run run Tống Vân đạo nhân một chút, rùng mình một cái. Tống Vân đạo nhân vội vàng nói: “Tiền bối, người của ta đã cầm đồ tới, phải chăng có thể..."
Thiều Thừa gật đầu: “Được thôi, ta vân còn muốn lải nhải thêm nhiều với ngươi.”
“Còn cơ hội, còn cơ hội.”
Tống Vân đạo nhân lúng túng cười hai tiếng, vội vàng gọi đệ tử môn nhân đứng chờ cách đó không xa tới.
Hắn ta lấy từ trong tay bọn hắn một trữ vật giới chỉ, cung kính đưa cho Thiều Thừa: “Nơi này là năm ngàn vạn viên Linh thạch, cộng them đan dược vật liệu giá trị một trăm triệu viên Linh thạch, xin tiền bối kiểm tra.”
Thiều Thừa nhận lấy, hài lòng nói: “Ta tin ngươi.”
“Vậy thì, tiền bối, ta có có thể rời đi được rồi chứ?”
“Có thể, nhưng mà, ngươi không định lưu thêm mấy ngày? Ta còn có chút tâm đắc muốn giao lưu trao đổi cùng ngươi.” “Không được, không được.” Tống Vân đạo nhân mang theo môn nhân đệ tử xoay người rời đi, tốc độ rất nhanh, chỉ sợ sau lưng có ai đuổi theo bọn hắn.
Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Thiều Thừa: “Sư phụ, người đã làm gì người ta vậy?” “Người không làm chuyện gì có lôi với sư nương đấy chứ.” Thiêu Thừa tức chết, lúc này thu nhãn trữ vật lại: “Khốn kiếp!”
Ta giống cái loại người này sao? Linh thạch này, ngươi một viên cũng đừng mong lẫy đi. Tiêu Y thì cười tủm tỉm hỏi: “Sư phụ, người đã làm gì hắn vậy?”
“Sao thái độ của hắn hoàn toàn thay đổi vậy?”
Lúc Thiều Thừa xử lý Tống Vân đạo nhân trốn đi rất xa, không cho mọi người thấy. Thiều Thừa đắc ý ngóc đầu lên, đắc ý nói: “Vi sư giảng đạo lý với hắn.”
Tiêu Y lập tức hiểu được: “Sư phụ, người đánh hắn?” Lữ Thiếu Khanh âm thầm gật đầu: “Chẳng trách hắn nói đạt giả vi tiên, hóa ra là ý tứ này.” “Dùng võ phục người, sư phụ, ta còn tưởng rằng người có thể lấy đức phục người đấy.” Thực lực Tống Vân đạo nhân không ra sao, đã thế còn từng bị Tiêu Y thu thập, sao còn có thể là đối thủ của Thiều Thừa, dĩ nhiên bị thu thập đến ngoan ngoãn.
Thiều Thừa hừ một tiếng, khó chịu nói: “Đối với hắn, ta không muốn lấy đức phục người.” Còn dám nói thay ta dạy bảo đồ đệ?
Đánh hắn ta không đánh mặt đã coi như nể mặt hắn ta rồi. Lữ Thiếu Khanh vươn tay về phía Thiều Thừa, Thiều Thừa hiểu ra, vung một tay ra đánh bay tay Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi có góp sức sao?” “Một viên Linh thạch cũng đừng mơ.”
Lữ Thiếu Khanh kêu rên một tiếng: “Sư phụ, người đừng như vậy mà, linh thạch, cho con linh thạch.”
Thiều Thừa rất hài lòng rời đi, ai bảo tiểu tử khốn kiếp ngươi ăn nói lung tung?
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng: “Tính sai rồi.”
Sớm biết vừa rồi phải thu liễêm một chút, không tùy tiện mở miệng.
Được rồi, sư phụ cầm được thìn cầm đi đi, đến lúc sư nương trở về, ta nhõng nhẽo, không phải sư phụ cũng sẽ phải ngoan ngoãn cho ta sao?
Sau đó Lữ Thiếu Khanh hung tợn nhìn chằm chằm Gia Cát Huân: “Trư ca, nhà ngươi sao vân chưa có người tới?” Gia Cát Huân khẽ nói: “Ngươi đã nói ta không cần mà.” Tiêu Y gật đầu: “Đúng vậy, Nhị sư huynh đã nói tiền chuộc của Gia Cát tỷ tỷ trực tiếp làm lễ ăn hỏi.”
“Nói hươu nói vượn!”
Lữ Thiếu Khanh cùng Gia Cát Huân trăm miệng một lời. Tiêu Y cười đến càng thêm vui vẻ, đồng bộ như vậy, nếu nói hai người không có chút quan hệ gì, ta là người đầu tiên không tin.
Gia Cát Huân kịp phản ứng, sắc mặt đỏ bừng vô cùng, thậm chí còn thẹn thùng cúi đầu xuống.
Thân là thiên chi kiêu tử lúc này nàng ta cũng không kìm được thẹn thùng.
So với Gia Cát Huân, Lữ Thiếu Khanh thì bình tĩnh hơn nhiều, cho Tiêu Y một cốc: “Nói hươu nói vượn, loại ma tộc cao lớn uy mãnh, cao lớn thô kệch, làn da còn đen hơn ta như nàng ta, muội cảm thấy ta sẽ để ý sao?”
Cao lớn uy mãnh, cao lớn thô kệch?
Lửa giận của Gia Cát Huân trong nháy mắt tràn ra: “Khốn kiếp!” Ta là một mỹ nữ có được không hả?
Mặc dù thân ta cao hơn so với nhân tộc các ngươi một chút nhưng cũng không cao hơn bao nhiêu, thân hình của ta cũng nhỏ nhắn xinh xắn thon thả.
Về phần làn da, móa nó, da của ngươi trắng như vậy, nữ tính còn hơn phụ nữ, ngươi còn tự hào?
“Khốn kiếp ta cũng chướng mắt ngươi.” Lữ Thiếu Khanh quơ đầu, đắc ý nói.
“Đáng ghét!” Gia Cát Huân nhịn không được, đánh về phía Lữ Thiếu Khanh, há mồm liền cắn.
Bây giờ thứ nàng ta có thể gây ra tổn thương cho Lữ Thiếu Khanh có lẽ chính là hàm răng ngà của nàng ta. Lữ Thiếu Khanh vội vàng trốn tránh: “Ngươi là Trư ca, không phải cầu ca, ngươi điên rồi sao? Động một chút là cắn người.”
Vào chính lúc này, sương mù chung quanh đột nhiên tán đi.
Bầu trời bên ngoài một lần nữa lộ ra, chung quanh trên bầu trời, còn dừng lại lác đác vài tu sĩ.
Tiêu Y giật mình: “Trận pháp mất hiệu lực sao?”
Trước đó Tiêu Y đã khởi động lại trận pháp thêm lần nữa, ngăn cách với người vây xem bên ngoài.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài: “Có người đến.”
Các tu sĩ lưu lại vây xem cũng đột nhiên phát hiện, từ đằng xa tới một đám người.
Một nam tử thanh y cầm đầu. “A, người kia là ai?” “MỊ gia MỊ Càn, Ngao gia Ngao Đức, Công Tôn gia Công Tôn Từ thế mà đi sau lưng hắn, hắn lai lịch gì?”
“Hắn là người phương nào?” “Vãi, lại có trò hay để xem, tranh thủ gọi người tới xem cùng nào.”
Người chung quanh lập tức phát tin tức đi, các loại công cụ truyền tin xông lên trời, đầy trời quang mang lấp lóe. Tiêu Y thấy được người tới, lập tức kinh ngạc: “Nhị sư huynh, Mộc Vĩnh?”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, tên khốn kiếp Mộc Vĩnh kia.”
Lữ Thiếu Khanh hận chết Mộc Vĩnh, nếu như không phải Mộc Vĩnh, hắn ở Ma Giới sẽ không chật vật như vậy, khiến cho phải đi đánh nhau với Tế thần một trận, suýt nữa thì xong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận