Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3034: Ngươi đừng hối hận (length: 6441)

Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói với Loan Sĩ, "Đến lúc ngươi bị đánh cho khóc, ta cũng mặc kệ ngươi."
"Ta bên này tế phẩm không nhiều."
Phụt!
Quản Vọng, Ân Minh Ngọc muốn hộc máu.
Đây là tên hỗn đản nhỏ đưa mình lên đây vì lý do thật sự sao?
Cái gọi là nhìn đời là giả, lên đây làm tế phẩm mới là thật?
Quản Vọng nước mắt lưng tròng, mắc lừa, bị lừa rồi.
Ân Minh Ngọc lẩm bẩm, "Thấy chưa, quả nhiên không có ý tốt."
Sớm biết lên đây không có chuyện tốt lành gì mà!
Loan Sĩ cười lạnh một tiếng, "Hy vọng ngươi sẽ không hối hận."
Lữ Thiếu Khanh gào lên, "Hối hận em gái ngươi."
"Ta làm việc xưa nay không hối hận."
Loan Sĩ không nói tiếp, hắn lười dây dưa về vấn đề này.
Hắn tràn đầy tự tin vào bản thân, cho dù Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì, chỉ cần không cản trở hắn là được rồi.
Hắn nhìn về phía xa, ánh mắt trở nên sắc bén, hắn nói với Lữ Thiếu Khanh, "Ta đối phó một tên Đọa Thần, hai tên còn lại thì do các ngươi đối phó."
"Không giết được chúng không sao, ngăn chặn chúng là được, đây là yêu cầu thấp nhất của ta."
"Còn nữa..."
Dừng lại một chút, giọng Loan Sĩ trở nên nghiêm túc, "Nếu như các ngươi giết được chúng, ngoài cái đó ra ta không cần gì cả, ta chỉ cần Tiên Đế kết tinh..."
"Này này," Lữ Thiếu Khanh ngắt lời, "Ngươi nói nhẹ bẫng thế, nhỡ không rớt ra thì sao?"
Loan Sĩ dứt khoát nói, "Không có thì thôi."
"Cái này còn tạm được," Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Lát nữa không có ngươi cũng không được khóc đấy."
Ánh mắt Loan Sĩ sắc bén, "Mục đích ta lần này vào đây là Tiên Đế kết tinh, ta mong ngươi thành thật chút."
"Má, có ý gì?" Lữ Thiếu Khanh không vui, "Ý ngươi là ta sẽ lén lút giấu đi à?"
"Ta là loại người đó sao? Ta đã hứa đến giúp ngươi một tay, đương nhiên sẽ làm cho thật đẹp, xem cho kỹ, ta cũng là người biết giữ thể diện."
Trên mặt Loan Sĩ lộ ra vẻ khinh bỉ.
Quản Vọng và mấy người cũng khinh bỉ ra mặt.
Người khác có lẽ sẽ tin, chứ muốn giữ thể diện thì tuyệt đối không tin.
Trên đời này ai cũng có thể nói mình muốn giữ thể diện.
Chỉ có Lữ Thiếu Khanh là không thể.
Nếu Lữ Thiếu Khanh biết giữ thể diện thì rất nhiều chuyện đã không xảy ra rồi.
Thế giới này đã hòa bình hơn rất nhiều.
"Thề đi!" Loan Sĩ nhìn hắn, thần sắc không chút dao động, không bị những lời vô nghĩa này ảnh hưởng, "Chỉ có lời thề mới khiến ta yên tâm."
"Em gái ngươi!" Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, "Ý ngươi là gì?"
"Không tin được ta? Không tin được ta thì ngươi còn tìm ta làm gì? Ngươi cút đi!"
"Thề là không thể nào thề, ngươi không tin ta, ta bây giờ về luôn đây, cái chỗ quái quỷ này, ngươi nghĩ ta thích đến lắm sao?"
"Đi thôi, chúng ta về!"
Lữ Thiếu Khanh quay người, vẫy tay bảo mọi người làm bộ rời đi.
Khí tức Loan Sĩ đột nhiên tăng lên, "Ngươi đi không được."
"Má!" Lữ Thiếu Khanh tức giận, quay đầu hung tợn nhìn Loan Sĩ, "Ý ngươi là gì?"
"Muốn đánh nhau sao?"
"Ba chọi một, không đánh cho ngươi ị ra cứt, ta đổi họ luôn."
"Không đáp ứng yêu cầu của ta, ngươi đừng hòng đi!"
Trong mắt Loan Sĩ dường như lóe lên ánh sáng đỏ, đỏ sẫm hung bạo, sát khí cuồn cuộn, "Ba người các ngươi, ta tự nhận không có lòng tin."
"Nhưng nếu đánh nhau, ta không tin chúng có thể chịu đựng được..."
Ánh mắt Loan Sĩ rơi vào người Tiêu Y, Quản Vọng và những người khác, khiến bọn họ có cảm giác bị rắn độc nhắm đến, trong lòng lạnh toát.
Nguyệt ánh mắt lóe lên một tia sát ý, nàng định mở miệng, nhưng nhìn thấy Kế Ngôn bên cạnh lạnh nhạt đứng đó, không có bất kỳ biểu hiện nào, trong lòng nghi hoặc.
Nhìn bộ dạng hắn, hết thảy đều giao cho Lữ Thiếu Khanh xử lý, không sợ tình thế mất kiểm soát sao?
Kế Ngôn không lên tiếng, Nguyệt cũng tạm thời nhịn xuống, nàng muốn xem tiếp tình hình sẽ thế nào.
Lữ Thiếu Khanh tức đến mức mũi cũng lệch đi, vẻ mặt như trở nên hung tợn, "Má, ngươi hèn hạ."
"Bắt bọn họ làm con tin? Ngươi tính là anh hùng gì?"
"Anh hùng?" Loan Sĩ cười lạnh một tiếng, sát ý không giảm, "Chỉ có người sống mới có thể nói ai là anh hùng."
"Người chết không có cách nào nói mình là anh hùng, hơn nữa, ta là Đọa Thần!"
Ý tứ rất rõ ràng nói cho Lữ Thiếu Khanh, hắn là Đọa Thần, đạo đức của nhân loại không có bất kỳ trói buộc nào đối với hắn.
Ngực Lữ Thiếu Khanh phập phồng, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Loan Sĩ, "Ghê tởm!"
Loan Sĩ không sợ ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh, nghênh mặt đối diện, tự tin cười một tiếng, "Ta đã nói rồi, ngươi đừng hối hận."
Quản Vọng thấy vậy, không nhịn được thở dài trong lòng, cuối cùng cũng tự đào hố chôn mình.
Mấy người mình cùng nhau lên đây, lại thành con bài để Loan Sĩ uy hiếp Lữ Thiếu Khanh.
Haizz, mặc kệ muốn làm gì, xem ra hiện giờ, đúng là một bước cờ dở.
Quản Vọng biết, có mấy người bọn họ ở đây, Loan Sĩ chiếm thế chủ động, có thể dễ dàng nắm thóp Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh nhìn Tiêu Y, Quản Vọng mấy người, cuối cùng thở dài một tiếng, vô cùng bất đắc dĩ, "Được, em gái ngươi!"
"Thề thì thề!"
"Ta thề, chỉ cần rớt ra Tiên Đế kết tinh, ta sẽ giao cho ngươi."
"Ha ha..." Thấy Lữ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì, Loan Sĩ không nhịn được âm thầm đắc ý trong lòng.
Có thể nắm được Lữ Thiếu Khanh, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng thấy tự mãn.
Lữ Thiếu Khanh nghiến răng, nói với Kế Ngôn, "Đến lúc chia lực, cho cái tên đó mệt chết."
Loan Sĩ không quan tâm, Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, hắn càng an tâm.
Hắn cũng không cần Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn giết được Đọa Thần, chỉ cần ngăn chặn Đọa Thần là đủ.
Ba tên Đọa Thần, hắn có thể tự mình giết.
"Bắt đầu đi!"
Sau khi mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, Loan Sĩ dậm chân xuống một cái.
Ầm ầm!
Tiếng vang lớn nặng nề từ dưới đất vọng lên.
Tiếng vang nặng nề dần dần lan ra chỗ sâu, âm thanh dần nhỏ lại, rất nhanh liền biến mất.
Ngay khi Quản Vọng và những người khác cảm thấy kỳ lạ thì bỗng nhiên mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Lúc đầu chỉ là rung nhẹ, rung động dần dần tăng lên, tiếng rung oanh minh cũng dần dần lớn thêm.
Cuối cùng, rung động càng lúc càng dữ dội, mặt đất như bị vô số bàn tay xoa bóp.
"Oanh!"
Từng đạo ánh sáng đen từ dưới đất bắn lên, lao thẳng lên trời.
Thế giới trắng xóa bắt đầu bị mực nước vẩy lên, dần dần biến thành màu đen, bóng tối tràn ngập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận