Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2182: Chương 2182

Chương 2182: Chương 2182Chương 2182: Chương 2182
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Gia Cát Huân: “Điểu thúc thúc, ngươi biết nàng là ai chăng?” “Người của gia tộc ẩn thế ma tộc.” Quản Điểu hừ một tiếng, hơi có mấy phần ngạo nghề: “Chút chuyện nhỏ này, không giấu được ta.”
Tình báo Thiên Cơ Các cũng không phải nói đùa, thân phận của Gia Cát Huân đã sớm được bọn hắn điều tra rõ ràng.
Quản Đại Ngưu cả ngày chạy tới nơi này, sao có thể còn không biết rõ chứ? Nụ cười Lữ Thiếu Khanh không thay đổi hỏi một câu: “Vậy thì, những tình báo về Thánh địa, gia tộc ẩn thế của ma tộc, ngươi biết không?” Quản Điểu câm nín.
Cho dù là Thiên Cơ Các cũng không thể biết được nhiều tình báo liên quan đến ma tộc.
Lữ Thiếu Khanh lại nói tiếp: “Ta cùng sư muội ta từng đến Ma giới, từng nhảy nhót trên Thánh Sơn của Thánh địa, quen không ít người của ma tộc, biết chút tình báo của ma tộc.” “Ngươi, muốn biết không?” Quản Đại Ngưu nghe vậy, thở phì phò nói: “Đáng ghét, những tin tình báo này không nói cho ta.”
“Không tử tế.”
Lữ Thiếu Khanh mang theo dụ hoặc, Quản Điểu nghe vậy, đối mắt nhỏ lập tức lóe lên tia sáng xanh như sói đói nhìn thấy thịt.
“Ngươi nói cho chúng ta biết chuyện chúng ta muốn, ta cũng có thể nói cho ngươi biết thứ ngươi muốn.”
“Như thế nào?” Quản Điểu rõ ràng tâm động rồi.
Không một Thiên Cơ Giả nào có thể cự tuyệt được.
Tình báo của ma tộc, ai mà không thèm chứ?
Nhưng, Quản Điều cũng lo lắng sẽ có cạm bẫy gì.
“Nếu ngươi muốn trao đổi tình báo với ta, vì sao còn muốn đánh tiểu tử béo nhà ta và trêu cợt ta?”
Lữ Thiếu Khanh chống cằm, lơ đãng nói: “Không thu thập ngươi một trận, ngươi vân ở đây giả làm người lớn với ta.” Quản Điều sững sờ.
Nhìn dáng vẻ hờ hững của Lữ Thiếu Khanh, giật mình.
Ánh mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh cũng thay đổi.
Tiểu tử này, khá thú vị.
Gia Cát Huân đứng bên cạnh cũng nhíu mày, tiểu tử này. Trước tiên hạ mã uy với người ta rồi mới có thể đi thẳng vào chủ đề sao?
Quản Đại Ngưu muốn khóc: “Hóa ra ta là khổ sở bị đánh uổng phí sao?” Lữ Thiếu Khanh phủ nhận, nghiêm túc nói với hắn ta: “Không có, ta thật tâm muốn đánh ngươi.”
Quản Điều hừ một tiếng: “Tiểu tử, ngươi đừng coi như ta đã chết.”
Người làm phụ thân ta còn ở đây, ngươi dám khi dễ nhỉ tử ta trước mặt ta?
“Đâu có, dù sao ta muốn đánh hắn, ngươi cũng không cách nào ngăn cản đúng không?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi.
Nụ cười vui vẻ, lại làm cho Quản Điểu buồn bực.
Lữ Thiếu Khanh nói không sai, hắn ta thật sự không làm gì được.
“Điểu thúc thúc, chúng ta chẳng qua chỉ là đùa giỡn giữa bằng hữu, người lớn như ngươi xen vào làm gì, đúng không?”
“Nếu Đại Ngưu hắn có thể ấn ta xuống đánh, sư phụ ngay cả cái rắm cũng không ở-t. Tài nghệ không bằng người, tuyệt đối sẽ không vô sỉ đi tìm phụ huynh.”
Quản Điểu cùng Quản Đại Ngưu đồng thời liếc mắt. “Thế nào? Đồng ý không?” Quản Điều gật đầu: “Được, một lời đã định.”
“Vậy thì được, ta hỏi trước, nói ra tin tức ngươi biết về sư nương ta.”
Quản Điểu trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết?” Thiều Thừa sốt ruột: “Không phải tình báo của Thiên Cơ Các lợi hại nhất sao?”
“Sao lại không biết chứ? Chẳng lẽ các nàng còn có thể đột nhiên biến mất?” Quản Điểu buồn bực nói: “Chúng ta không thể thời thời khắc khắc phái người nhìn chằm chằm An Thiên Nhạn cùng Hạ Ngữ các nàng.”
“Lúc các nàng rời khỏi Nhữ thành chúng ta cũng không rõ, chỉ thỉnh thoảng nghe nói ma tộc phái người vây giết các nàng.”
“Về sau người của chúng ta cũng chỉ biết An Thiên Nhạn và Hạ Ngữ các nàng xuất hiện ở Đốn thành, về phần cái khác, ma tộc phong tỏa rất chặt, người của chúng ta không thể tìm hiểu được bất kỳ tình báo gì.” “Có lẽ chỉ có ma tộc bọn hắn mới biết được tung tích của các nàng.”
Lữ Thiếu Khanh sau khi nghe xong, biểu lộ không có quá nhiều biến hóa.
Trong lòng hắn đã sớm có suy đoán như vậy.
Có khả năng rất lớn là An Thiên Nhạn và Hạ Ngữ đã rơi vào tay ma tộc.
Thiều Thừa bân này lại lo lắng nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Thiếu Khanh, cái này.” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu với Thiều Thừa: “Không cần lo lắng, các nàng không nguy hiểm.”
Thiều Thừa trong lòng an tâm một chút, ông cắn răng: “Ma tộc đáng chết, bọn hắn muốn làm gì?”
Điểm này cũng là điểm Lữ Thiếu Khanh chú ý.
Nếu như không phải để ý cái này, hắn đã sớm tới cửa đi tìm Mộc Vĩnh hỏi thăm rõ ràng.
Nhưng mà, hắn sợ Mộc Vĩnh giữ An Thiên Nhạn, Hạ Ngữ trong tay muốn làm chuyện gì xấu, đặc biệt là chuyện xấu nhắm vào hắn.
Tùy tiện tới cửa, ngược lại dễ dàng bước vào bây của Mộc Vĩnh.
Một bước vô ý, cả bàn đầu thua.
Mộc Vĩnh là người thông minh nhất hắn từng gặp, tuổi tác không lớn nhưng lại giống một lão yêu quái sống mấy ngàn năm.
Ma tộc xâm lấn, dưới sự chỉ huy của hắn ta, người Trung Châu nơi này bị đánh thành chó, đến mức muốn giảng hòa. Lữ Thiếu Khanh không biết bước kế tiếp Mộc Vĩnh muốn làm gì.
Nhưng hắn biết, không vội, không chủ động đi tìm Mộc Vĩnh, không cho Mộc Vĩnh chiếm bất kỳ quyền chủ động gì đối với hắn chỉ có lợi không có hại.
Nắm mấy người Gia Cát Huân trong tay, dù Mộc Vĩnh có âm mưu gì, chí ít cũng không đến nỗi trong tay không có thẻ đánh bạc.
Lữ Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, lo luyện thủ nghệ của mình đi, chuyện của sư nương, người đừng quan tâm.”
Thiều Thừa gật đầu, đối với đồ đệ dĩ nhiên là ông tin tưởng.
“Con cẩn thận một chút.”
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc: “Yên tâm đi, con đoán chủ yếu hắn muốn nhắm vào con, sư nương các nàng chẳng qua chỉ là thẻ đánh bạc.” Quản Điểu vui vẻ: “Tiểu tử ngươi đúng như tiểu tử béo nhà ta nói, vô cùng tự luyến.” Quản Đại Ngưu liếc mắt, lẽ nào lại như vậy, lão cha bán nhỉ tử. “Đây không phải tự luyến, đây là sự thật, tên khốn kiếp Mộc Vĩnh kia tương xung với ta, sớm muộn ta cũng phải giết hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận