Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 787 - Ra tay nhanh lên



Chương 787: Ra tay nhanh lênNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmRốt cuộc hai tên phế vật này bị làm sao vậy?Vạn Lương Tần thầm chửi to trong lòng, phế đến mức ấy sao?Đến một kẻ bị thương cũng không đánh nổi?"Hừ, hắn không cầm cự được bao lâu đâu." Đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể nhắm mắt nói liều: "Đợi bọn chúng rảnh tay, ngươi chết chắc.""Kẻ ngươi muốn bảo vệ, cũng chết chắc rồi."Nhưng ngay tại lúc này, dường như Vạn Lương Tần trông thấy gì đó, trên mặt lộ ra sự kinh hoàng.Cuối cùng, ông ta dứt khoát đánh ra hư chiêu, quay đầu bỏ chạy.Lúc Mục Nham còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã biến mất tăm.Mục Nham bên này giơ nắm đấm, ngơ ngẩn tại chỗ, xảy ra chuyện gì vậy?Sao tự nhiên lại chạy mất?Mà lúc này, trong thành Vĩnh Ninh có người kêu lên: "Sao, sao có thể?""Giả đấy, hắn ta, hắn ta."Mục Nham cũng cảm giác sau lưng bùng nổ một luồng khí tức mạnh mẽ như mặt trời ban trưa.Hắn ta cũng khó tin quay đầu, nhanh thế đã đột phá rồi ư?Phía sau, Kế Ngôn lơ lửng giữa không trung, khí tức cuồn cuộn toàn thân như muốn nói với tất cả mọi người, hắn ta đã đột phá thành công, bước vào cảnh giới Nguyên Anh tầng năm.Trên bầu trời cao vạn thước, cuồng phong rít gào, áo trắng tung bay, giống như Bạch Y Kiếm Thần hạ phàm, mũi nhọn lấn át mặt trời trên cao.Giờ phút này, thành Vĩnh Ninh lặng ngắt như tờ.Mọi người chứng kiến cảnh tượng này bằng vẻ mặt khó tin, tất cả đều bị khiếp sợ đến không thốt nên lời.Ngoại trừ!"Đã xong chưa vậy, còn giả vờ nữa? Ra tay nhanh lên."Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Kế Ngôn, ngoại trừ Lữ Thiếu Khanh thì không có ai khác.Lữ Thiếu Khanh đứng tại chỗ, chỉ vào Kế Ngôn trên bầu trời: "Mau ra tay giết chết hai tên này đi."Mọi người nhao nhao liếc mắt.Ngươi có sức mạnh gì mà dám nói lời này? Ngươi không sợ hắn ta giết ngươi trước sao?So với những người khác, ngươi mới là mối đe dọa lớn đối với hắn ta.Si Hoàn nhịn không được nở nụ cười, người này sẽ không cho rằng chỉ như vậy đã kết thành đồng bạn với Kế công tử chứ? Ngươi nghĩ rằng lời nói của ngươi sẽ hữu ích sao?Kế công tử cũng sẽ không nghe ngươi đâu.Ông ta nói với Úc Linh: "Linh Thành Chủ, người của ngươi không phải kẻ ngốc chứ? Tình cảnh hiện tại của hắn chỉ càng thêm không ổn, hắn còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Kế công tử?"Tên này, nhất định là đầu óc có vấn đề.A, sư phụ đã nói, thiên tài luôn có chút khuyết điểm, bởi vì cái gọi là thiên đạo mở ra một cánh cửa cho thiên tài, nhưng cũng sẽ đóng lại một cánh cửa khác của thiên tài.Hắn có thực lực mạnh, nhưng hình như đầu óc không dùng được.Linh Thành Chủ cũng thật đáng thương, vậy mà lại tìm được người như vậy.Người không biết giữ mồm giữ miệng như vậy, hôm nay không chết thì ngày sau cũng sẽ đưa tới càng nhiều mối họa cho Linh Thành Chủ.Úc Linh có chút muốn cười.Tên này vậy mà còn không kịp phản ứng sao?Nàng ta vẫn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn Si Hoàn.Trong lòng Si Hoàn liền buồn bực, sao ánh mắt của nàng ta có thể như vậy?Phải là ta dùng loại ánh mắt này nhìn nàng ta mới đúng."Linh Thành Chủ, ánh mắt của ngươi là có ý gì?" Si Hoàn không vui.Tình huống như vậy rồi mà ngươi còn không vội sao?Úc Linh khinh miệt cười, không nói gì.Mà ở xa xa, hai gã Nguyên Anh đuổi giết Lữ Thiếu Khanh thấy Kế Ngôn khôi phục, trong lòng bọn họ cũng hốt hoảng.Người âm thầm bắn tên kia ngay lập tức đi vào trong ngõ nhỏ của thành Vĩnh Ninh, biến mất không thấy.Cuối cùng chỉ còn lại có một Nguyên Anh linh lực vờn quanh người, che lấp diện mạo của mình.Lúc này hắn ta tiến thoái lưỡng nan, cứng ngắc đứng im tại chỗ.Cảm thấy ánh mắt Kế Ngôn rơi trên người hắn ta, hắn ta cố nén khủng hoảng trong lòng, gian nan mở miệng: "Đại, đại nhân, ta, ta giúp ngươi đối phó người này. Ta, ta không có ác ý đối với ngươi."Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của hắn ta.Không ai chê cười hắn ta, mặc dù hắn ta là Nguyên Anh, nhưng cũng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, cảnh giới tầng một.Đối mặt với Kế Ngôn Nguyên Anh trung kỳ, cảnh giới tầng năm, hắn ta không hề có lực đánh trả.Kế Ngôn không lập tức ra tay, mà hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Đệ không ra tay sao?"Lữ Thiếu Khanh không chút khách khí mắng to: "Ta ra tay cái lông, mau làm thịt hắn ta đi, còn có tên bắn lén kia nữa, huynh theo dõi hắn ta cho ta. Tự ta sẽ làm thịt hắn ta."Sau khi nói xong trực tiếp ngồi xuống, hoàn toàn thả lỏng khôi phục.Di chứng của trạng thái này thật sự là quá lớn, suýt chút nữa chơi đến kiệt sức, hiện tại hắn còn cần một chút thời gian mới có thể hoàn toàn khôi phục.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hạ quyết tâm, lão Lục kia, ngươi chờ đó cho ta.Mà đoạn đối thoại giữa Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn cũng làm cho người thành Vĩnh Ninh nhìn ra sự không thích hợp, còn cả việc Lữ Thiếu Khanh ngồi xếp bằng không hề phòng bị nữa.Đây có phải những chuyện mà hai đối thủ một mất một còn làm và nói sao?Người thành Vĩnh Ninh đang nhao nhao bàn luận về quan hệ giữa Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh."Kỳ quái, tại sao bọn họ lại nói như vậy? Bọn họ quen nhau sao?""Hay là bọn họ không đánh không quen biết, vừa đánh, liền đánh ra tình cảm?""Ta cảm thấy hẳn là thiên tài cùng chung chí hướng, đây chỉ là chiến đấu giữa bọn họ, những người khác dám xen vào đều là một loại vũ nhục đối với bọn họ.""Có lý, đây chính là trận chiến giữa thiên tài và thiên tài.""Ha ha, chết chắc rồi, dám xen vào cuộc chiến giữa hai vị đại nhân, chết không đáng tiếc......"Nhận thấy khí tức biến hóa, tên Nguyên Anh vội vàng hô: "Ngươi, các ngươi có quan hệ gì? Ta giúp ngươi đối phó hắn, ngươi hẳn là phải cảm kích ta mới đúng."

Bạn cần đăng nhập để bình luận