Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 240 - Có phải chưởng môn đang cáo trạng với sư phụ không?



Chương 240: Có phải chưởng môn đang cáo trạng với sư phụ không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn bên này khách khí xong, thì cũng không nói nhảm nữa.Vẻ mặt hắn ta trở nên nghiêm túc, khí tức trên người đột nhiên biến đổi, giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, hắn ta nói với mọi người: "Đương nhiên, nếu có chỉ giáo, đều có thể đi lên. Ta sẽ lĩnh giáo một chút."Lời này vừa nói ra, không ai nói gì.Kẻ ngu mới đi lên.Kế Ngôn có thực lực gì chứ?Cho dù là cùng cảnh giới với ngươi cũng không chắc có thể đánh thắng ngươi.Tu sĩ Kết Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ đi lên, cho dù có nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ là tặng đầu người và đưa kinh nghiệm, tự rước lấy nhục mà thôi.Cho dù là thế lực có địch ý đối với Lăng Tiêu Phái, hay là không có địch ý đều im lặng.Cho dù là Quy Nguyên Các, cũng không dám lên tiếng.Đầu óc mọi người đều không bị bệnh, ai cũng không dám đi lên.Lúc trước là bởi vì Kế Ngôn không ở chỗ này, cho nên bọn họ mới dám để cho tiểu bối đi ra, muốn làm Lăng Tiêu Phái mất mặt.Hiện tại Kế Ngôn đã ra, Kế Ngôn cũng là thuộc về tiểu bối, nhưng trong cùng thế hệ có ai đánh thắng được hắn ta chứ? Chẳng may ngày sau Kế Ngôn lại dùng chiêu bài luận bàn để tới cửa, ai chịu nổi chứ?Sau khi Lữ Thiếu Khanh trở về, mới vừa ngồi xuống, liền thấy người phía dưới im lặng, không dám ứng chiến.Nhịn không được mắng: "Một đám nhát gan, lên đi, sợ cái gì? Cháu trai Quy Nguyên Các đâu? Tiếp tục lên đi. Mẹ nó."Lữ Thiếu Khanh rất tức giận.Lúc trước hắn dùng pháp khí tự nổ đánh bại Đỗ Tĩnh, một nửa uy hiếp một nửa khuyên bảo, muốn cho người phía dưới không cần phái người đi lên đánh với hắn nữa.Nhưng lại bị Trương Tòng Long quấy rầy.Làm cho hắn không thể không đối chiến với Trương Tòng Long, bị ép lộ ra hơn phân nửa thực lực.Nếu không phải Kế Ngôn kịp thời chạy tới, hắn nhất định phải bại lộ toàn bộ thực lực.Một khi hắn bại lộ toàn bộ thực lực, ngày sau thời gian hắn có thể làm cá muối sẽ một đi không trở lại.Hiện tại đám người phía dưới kia, Kế Ngôn chỉ nói có một câu nói, liền không ai dám lên tiếng."Thứ lấn yếu sợ mạnh."Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng.Tiêu Y không biết sống chết lại gần, cười hì hì nói: "Nhị sư huynh, theo ý của huynh, huynh là mềm, Đại sư huynh là cứng sao?"Kế Ngôn xuất quan, Đại sư huynh đã trở lại.Ta không cần bị Nhị sư huynh bắt nạt nữa.Trong lòng Tiêu Y đẹp vô cùng."Muội chán sống rồi phải không?"Lữ Thiếu Khanh chọc đầu Tiêu Y, hung tợn nói: "Đừng tưởng bây giờ muội bị thương, ta sẽ không trừng trị muội. Hỗn đản, nếu muội mạnh hơn một chút, bóp được thận Đỗ Tĩnh, thì làm gì cần ta lên sân khấu? Sao ta lại có sư muội phế vật như muội chứ."Tiêu Y ôm đầu vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhị sư huynh, huynh xem, có phải chưởng môn đang cáo trạng với sư phụ không?"Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn lại.Sư phụ Thiều Thừa cũng tới, lúc này chưởng môn đang nói gì đó với Thiều Thừa.Thỉnh thoảng còn nhìn về phía hắn, nghiến răng nghiến lợi, oán khí ngút trời.Không cần đoán cũng biết chưởng môn đang cáo trạng Lữ Thiếu Khanh hắn.Lữ Thiếu Khanh giật mình, vung tay, bất mãn nói: "Chưởng môn muốn làm gì? Ta vì môn phái đổ mồ hôi, chảy máu, là đại công thần. Người đây là muốn làm gì? Qua sông đoạn cầu sao?"Doãn Kỳ chịu không nổi, lên tiếng oán hận: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói mình là đại công thần? Mặt mũi Lăng Tiêu Phái bị ngươi làm mất hết, chỉ có một mình ngươi hô nhận thua trước mặt mọi người, ngươi không xấu hổ sao?"Trên mặt Lữ Thiếu Khanh không có nửa điểm xấu hổ: "Mặt mũi? Giá trị bao nhiêu linh thạch?"Nếu ta bại lộ toàn bộ thực lực, cuộc sống cá muối ngày sau của ta làm sao sống? Huống chi, ta bại lộ toàn bộ thực lực, kế hoạch của ta phải làm sao bây giờ?Nói đùa sao.Doãn Kỳ càng thêm khinh bỉ, rất muốn lấy cự kiếm bổ tên gia hỏa không có bất kỳ xấu hổ này."Tiểu Y sư muội còn làm tốt hơn ngươi."Tiêu Y đắc ý ngẩng đầu lên, Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn nàng, nàng lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống.Lữ Thiếu Khanh thuận thế chọc vào đầu Tiêu Y: "Muội ấy là đồ ngốc, đánh không lại, nhận thua là chuyện bình thường. Sợ mất mặt cái gì chứ."Tiêu Y ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thiếu Khanh: "Lúc trước huynh cũng đâu nói như vậy, huynh nói ta thua liền trục xuất sư môn.""Dọa muội không được sao, không nói như vậy, muội sẽ dốc hết toàn lực sao?"Tiêu Y lệ rơi đầy mặt, Nhị sư huynh thật xấu xa.Lữ Thiếu Khanh thấy không chỉ Ngu Sưởng cáo trạng Thiều Thừa, ngay cả Tiêu Sấm cũng gia nhập.Chỉ vào hắn, lải nhải không ngớt.Sắc mặt sư phụ Thiều Thừa khó coi.Hắn sinh lòng không ổn, nói với Tiêu Y: "Ta phải đi."Nếu không đi, ở chỗ này chờ chết sao."Đi?" Tiêu Y sửng sốt: "Nhị sư huynh muốn đi đâu?"Lữ Thiếu Khanh một bên cảnh giác nhìn nhóm Ngu Sưởng, một bên chậm rãi dịch thân thể về phía sau, nói: "Trở về a, ta bị thương, ta phải trở về dưỡng thương."Tiêu Y muốn phun hai ngụm máu cho Lữ Thiếu Khanh xem rốt cuộc ai mới là người bị thương nặng nhất.Ta bị thương nghiêm trọng như vậy, ta cũng không hô muốn đi dưỡng thương, huynh có kiếm cớ cũng phải tìm lý do tốt một chút chứ."Nhị sư huynh, huynh không xem cảnh tiếp theo sao?"Tiêu Y nhìn xuống quảng trường phía dưới, dáng người cao ngất, đứng ở trên quảng trường, một người giữ quan ải, không ai dám ứng.Đẹp trai đến mức muốn so sánh.Lữ Thiếu Khanh không thèm nhìn: "Còn nhìn cái lông gì, không ai dám đánh với Đại sư huynh của muội đâu. Kế tiếp, các ngươi xem đi, ta không có hứng thú, ta muốn đi dưỡng thương, ta muốn đi tu luyện."Tiêu Y nghẹn đến khó chịu.Cảm giác được vết thương của mình lại gia tăng.Bị Nhị sư huynh vô sỉ làm bị thương.Nếu không sợ bị Nhị sư huynh thu thập, dù thế nào Tiêu Y cũng đều muốn chửi bới hai câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận