Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1853

Chương 1853
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
"Vậy hả, thế bọn ta ở đâu?"
"Ở nhà trọ đi."
Lữ Thiếu Khanh lộ vẻ khó xử: "Ở nhà trọ?"
"Lẽ nào tiền bối không muốn ở nhà trọ?" Vẻ mặt Hồ Tuyết khó hiểu, đừng nói là ngươi muốn ở chỗ động tiên đất lành gì đấy nhé?
"Cũng không hẳn, ta chỉ thấy xót cho linh thạch của ngươi thôi, dù sao ở nhà trọ cũng tốn không ít linh thạch."
Hồ Tuyết lại muốn thổ huyết, đối diện với Lữ Thiếu Khanh, y thật sự rất muốn khịa vài câu.
Ngươi là tiền bối lợi hại như vậy, nói câu này không thấy ngại hả? Chẳng thấy đỏ mặt tí nào.
Dọc đường đi ta đã trả lộ phí rồi, bây giờ tiền ở trọ cũng bắt ta trả?
Ngươi coi ta là gì hả?
Dê béo mọc đầy lông hay gì?
Ta là hồ ly, không phải dê béo, có thể đừng túm một mình ta rồi nhổ lông được không?
Cho dù Hồ Tuyết không phải yêu thú tiếc rẻ linh thạch, nhưng Lữ Thiếu Khanh túm y lại nhổ lông, buồn bực là chuyện thường tình.
Buồn bực là chuyện của buồn bực, linh thạch vẫn phải bỏ ra.
Lúc Hồ Tuyết dẫn Lữ Thiếu Khanh tìm chỗ ở, một tin tức cũng đang nhanh chóng lan truyền giữa các tầng lớp người dân Kỳ Thành.
"Cái gì?"
"Huyết mạch đẳng cấp tổ tiên? Đùa đấy hả?"
"Huyết mạch đẳng cấp tổ tiên xuất hiện? Còn là người của Hổ Tộc chúng ta?"
"Thần thú phù hộ, đây là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của Hổ Tộc chúng ta, nhất định phải đón nàng ta về nhận tổ quy tông!"
"Xuất hiện một người Hổ Tộc sở hữu huyết mạch tổ tiên? Còn có bạn đồng hành là người của Viên Tộc chúng ta? Huyết mạch cấp xuất sắc?"
"Đi mau, nghe ngóng rõ ràng xem lai lịch bọn họ là gì?
"Hừ, Khuyển Tộc chúng ta không được để Hổ Tộc tiếp tục chiếm ưu thế."
"Hờ hờ, Kỳ Thành sắp nổi phong ba rồi, Hồ Tộc chúng ta lại có thể từ trong đó chiếm được lợi gì đây."
Hồ Tuyết dẫn nhóm Lữ Thiếu Khanh đi tìm chỗ nghỉ ngơi, thu xếp ổn thoả.
Lữ Thiếu Khanh bên này thì giận dữ bất bình: "Ăn cướp hả, một ngày năm mươi nghìn viên linh thạch, chỗ Kỳ Thành này không có Thú Quản quản lý hay sao?"
Sau đấy nói với Hồ Tuyết: "Sao ngươi không biết mặc cả vậy?"
"Cứ mặc kệ bị làm thịt như thế, không được, ngươi mềm mỏng quá."
Hồ Tuyết mặt không cảm xúc nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thì như có mười nghìn con lạc đà alpaca đang chạy qua.
Càng tiếp xúc lâu với Lữ Thiếu Khanh, Hồ Tuyết càng khó nảy sinh lòng kính nể với hắn.
Tính cách lắm lời, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, thật sự quá khó khiến người ta liên hệ hắn với hai chữ cao thủ.
Vẫn là tiền bối Kế Ngôn đứng bên cạnh ra dáng cao thủ hơn.
Ngay cả Tiêu tiền bối cũng vậy, mặc dù rất nhiều vấn đề, nhưng vẻ ngoài lại đáng yêu ngọt ngào, không khiến người ta thấy ghét.
"Có muốn báo cảnh sát không?" Lữ Thiếu Khanh tiếp tục líu ríu bên tai Hồ Tuyết: "Không thể cho gian thương bắt nạt người ta thế này được."
"Tiền bối, nếu ngươi đau lòng cho linh thạch của ta, hay là ngươi trả tiền nhé?"
Lữ Thiếu Khanh lập tức im miệng, cười ha ha: "Ôi chao, thời tiết kiểu này đẹp thật đấy, có thể ra ngoài đi dạo."
Đánh trống lảng cực kỳ điêu luyện: "Đi đâu thì có thể nghe ngóng được tin tức?"
Nói sang chuyện khác một cách trôi chảy tự nhiên như vậy, Hồ Tuyết nhìn mà thấy khó chịu trong lòng.
Chẳng lẽ muốn trở thành cao thủ, điều đầu tiên là cần vô liêm sỉ không biết xấu hổ hay sao?
Hồ Tuyết mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh hồi lâu, y đợi huyết khí trong người bình tĩnh lại thì mới hỏi: "Không biết tiền bối muốn thăm dò tin tức gì?"
Lữ Thiếu Khanh tìm một cái cớ: "Bế quan nhiều năm, hoàn toàn tách khỏi thế giới này rồi, phải đi nghe một vài thông tin tình báo mới nhất, giúp bản thân mau chóng dung nhập vào thế giới này."
Trong lòng Hồ Tuyết có vài phần nghi ngờ, nhưng y cũng không hoài nghi quá nhiều.
Trước kia y từng sinh sống trong Kỳ Thành, ngẫm nghĩ một lát bèn nói: "Thăm dò tình báo, tốt nhất là đến Hổ Lâu."
"Hổ Lâu?"
Tiêu Y lập tức sáp lại: "Là gì vậy? Nơi này do loài hổ kinh doanh à?"
Hồ Tuyết gật đầu: "Không sai, tứ đại vương tộc đều có sản nghiệp, tửu lâu, trà lâu của riêng mình trong Kỳ Thành."
"Hổ Lâu là tửu lâu do Hổ Tộc mở, là nơi lớn nhất, náo nhiệt nhất. Vương tộc với đám thanh niên của những thế lực khác đều thích tới đó tụ tập."
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, phỏng đoán: "Nếu nói như vậy, chắc phải có Hồ Ly Lâu chứ?"
Tiêu Y lập tức bực mình, nói: "Nhị sư huynh, không cho phép huynh đi uống hoa tửu."
Uống hoa tửu, ta lại phải đi canh, chẳng tốt chút nào.
Lữ Thiếu Khanh khinh thường Tiêu Y, nhìn chằm chằm Hồ Tuyết, đợi câu trả lời của y.
Hồ Tuyết gật đầu: "Hồ Tộc quả thực có mở vài nơi, chẳng qua không gọi là Hồ Ly Lâu mà gọi là Phong Nhã Lâu."
"Mẹ nó chứ, không hổ là hồ ly, có văn hoá hơn đám hổ kia nhiều."
Lữ Thiếu Khanh bảy tỏ sự khẳng định với điều này: "Cái tên nghe cũng rất hợp với ta, động vật phong nhã thì nên tới những chốn phong nhã, quyết định rồi, đến Phong Nhã Lâu."
Lớn thế này rồi chưa từng gặp hồ ly tinh, cũng chưa thấy hồ ly tinh nhảy múa bao giờ.
Đã tới đây mà không đi xem thử thì khó mà chấp nhận.
Tiêu Y trực tiếp trợn mắt tức giận: "Nhị sư huynh, ta báo với sư phụ đấy."
Thật tình, ở nhân giới đã uống hoa tửu, đến yêu giới mà vẫn muốn uống hoa tửu hả?
"Nói đi, nếu ngươi đã quyết tâm mách lẻo, ta không dẫn ngươi theo nữa."
Làm phản rồi, sư muội còn muốn quản sư huynh?
Tiêu Y tức khắc sửa miệng: "Đừng, nhị sư huynh, miệng ta kín lắm, đánh chết ta cũng sẽ không nói với sư phụ."
Hồ Tuyết đứng bên cạnh cạn lời.
Lập trường đâu?
Đạo đức đâu?
Nhìn Tiêu Y kéo áo Lữ Thiếu Khanh, nở nụ cười lấy lòng, chẳng khác nào cún con.
Hồ Tuyết không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ Tiêu Y tiền bối xuất thân từ một nhánh của Khuyển Tộc?
"Này, ngây ra đó làm gì? Dẫn đường đi." Lữ Thiếu Khanh phất tay với Hồ Tuyết để y hoàn hồn.
"Nhị sư huynh, dẫn y theo cùng à?" Tiêu Y khó hiểu, muốn thăm dò thông tin của Tiểu Hồng, dẫn theo Hồ Tuyết chẳng phải y sẽ biết hết hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận