Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1896

Chương 1896
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vương tử thứ ba của Tước tộc, tồn tại Hóa Thần cảnh giới tầng sáu hóa thành huyết vụ đầy trời trước mắt bao người, nguyên anh cũng không thể trốn được, chết đến mức không thể chết thêm.
Một màn khủng bố đáng sợ như vậy, mấy yêu thú ở đây nhìn thấy đều ứa ra hàn khí.
Ba tiểu cường Hồ Yên theo bản năng nuốt nước miếng một cái, đáng sợ.
Xem ra trước đó đã lưu tay với mấy người mình rồi.
Mà tộc Phi Cầm bên này còn lại ba người, ba người Mặc Trường Túy, Ma Thuấn sợ hãi không thôi.
Trong lòng bọn hắn gầm thét, gian lận.
Lũ súc sinh tộc Tẩu Thú gian lận.
Thả một vị lão đại ở đây là có ý gì?
Hóa Thần kỳ nên chơi cùng Hóa Thần kỳ, đưa một vị đại lão Luyện Hư kỳ ra là muốn làm gì?
Không ai quản sao?
Lữ Thiếu Khanh phất phất tay, một cỗ kình phong quét đến, thổi tan huyết nhục đầy trời.
Sau đó lộ ra nụ cười, như làm sai chuyện gì, gãi đầu, nói với ba người Mặc Trường Túy: “Ngại quá, phản ứng hơi lớn, không cẩn thận không khống chế được lực độ.”
“Thật có lỗi, thật có lỗi.”
Ai, đều do Hề Ung khốn kiếp của Quy Nguyên Các tạo cho ta bóng ma tâm lý rồi.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng thở dài, mất mặt, thân là Luyện Hư kỳ thế mà bị sợ như vậy.
Hề Ung đáng ghét.
Làm hại ta tốn mất một khoản.
Lữ Thiếu Khanh nói thầm, vung tay lên, một cỗ sức mạnh kéo Ma Thuấn đến trước mặt.
Ma Thuấn tiểu luôn rồi.
Dù thực lực của hắn ta đã là Hóa Thần cảnh giới tầng bảy, dù hắn ta là vương tử thứ hai của Tước tộc trải qua vô số sóng gió nhưng hắn ta vẫn muốn vãi đái.
Lá gan chim của hắn ta vẫn muốn nổ tung.
Trong nháy mắt liền biến mất trên thế giới này, đặt lên ai, có ai không sợ chứ?
“Tiền, tiền bối.”
Ma Thuấn hét lên một tiếng.
Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời tát hắn ta một cái: “Ngậm miệng!”
Một bàn tay rơi xuống, Ma Thuấn không hét, ngược lại đồng bọn của hắn ta kêu lên.
“A.”
Đồng bạn bên cạnh Mặc Trường Túy bịa dọa cho hét lên một tiếng, xoay người bỏ chạy, hóa thành một con chim tước màu đen xông lên trời, phải thoát khỏi nơi này.
“Đừng chạy!”
Tiểu Bạch đang nhìn chằm chằm không nói hai lời ném mạnh Thần Kinh chuyên ra, tựa như cục gạch phi thiên hung hăng đánh tới con chim tước chạy trốn.
Thanh thế đáng sợ khiến hắn ta không thể không dừng né tránh, sau đó nhìn đại Bạch từ sau lưng giết ra.
Chim tước chạy trốn bị đại Bạch và tiểu Bạch chà đạp, tiểu Hắc ở một bên áp trận.
Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: “Đem trữ vật giới chỉ lưu lại cho ta.”
Không cần đến mấy hiệp, cục gạch của tiểu Bạch đã đập nát cơ thể hắn ta, tiểu Hắc một phát tóm được nguyên anh chạy trốn, thôn phệ.
Tiểu Hắc đắc ý cầm nhẫn trữ vật giao cho Lữ Thiếu Khanh.
“Nữ nhi ngoan!”
Cứ như thế, mấy người Mặc Trường Túy ban nãy còn khí thế như hồng, đằng đằng sát khí, uy phong vô cùng chỉ còn lại hai người.
Hai người Mặc Trường Túy và Ma Thuấn bị dọa đến sắp chết.
Mặc Trường Túy hai chân âm thầm run lên.
Còn Ma Thuấn cảm thấy quần mình đã ướt.
Giết người cướp của.
Lữ Thiếu Khanh bên này cười tủm tỉm nói với Mặc Trường Túy: “Đừng trách ta, muốn trách thì trách hồ ly tinh, ta đã nói rồi,bảo nàng đừng hại ngươi, oan có đầu nợ có chủ, đến lúc đó ngươi biến thành quỷ, đi tìm nàng lấy mạng nhé.”
Hồ Yên xạm mặt lại.
Mặc Trường Túy hít sâu một hơi, nói với Lữ Thiếu Khanh: “Tiền bối, chúng ta vô ý mạo phạm, mong rằng tiền bối minh giám.”
“Lần này tộc Phi Cầm chúng ta dốc toàn bộ sức mạnh, Kỳ thành tất bại, tiền bối sao không bỏ gian tà theo chính nghĩa?”
Không thể không nói, tố chất tâm lý của Mặc Trường Túy cũng không tệ lắm.
Ở thời điểm này, vẫn không quên mời chào Lữ Thiếu Khanh.
“Có linh thạch sao?” Mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên: “Ta thứ thời lắm, ta đầu nhập vào tộc Phi Cầm các ngươi, các ngươi cho ta bao nhiêu linh thạch?”
Linh, linh thạch?
Mặc Trường Túy ngạc nhiên, có chút phản ứng không kịp.
Cao thủ Luyện Hư kỳ vẫn để ý đến linh thạch sao?
Hồ Tuyết vô cùng cạn lời.
Tên này, thích linh thạch quả nhiên không phải nói đùa, hắn ta thật sự thích linh thạch.
Mặc Trường Túy bên này còn chưa kịp phản ứng, Ma Thuấn, bị Lữ Thiếu Khanh bắt hô to: “Ta cho, ta cho.”
“Ngươi có thể cho ta bao nhiêu?” Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi, đồng thời thuận tay lấy trữ vật giới chỉ trên tay hắn ta xuống: “Đây là đồ của ta.”
Mắt Ma Thuấn trợn tròn.
Chúng ta còn chưa chết, ngươi đã coi nó là đồ của ngươi rồi?
Ngươi có cần thể diện nữa không?
“Tiền bối, cái này, ta…” Ma Thuấn chỉ vào tay Lữ Thiếu Khanh: “Ta, linh thạch của ta đều ở trong đó.”
“Cái gì mà linh thạch của ngươi?” Lữ Thiếu Khanh không vui, hung tợn nhìn chằm chằm hắn ta, một lần nữa nhấn mạnh: “Đây là đồ của ta.”
Ma Thuấn muốn khóc, đây là người nào vậy?
Ngươi như vậy, ta làm thế nào để cho ngươi linh thạch?
Nhìn thấy dáng vẻ Ma Thuấn, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Quỷ nghèo, không có linh thạch cũng đừng học người ta giả vờ đại gia chứ.”
“Ngậm miệng!”
Hắn tỏ vẻ khó chịu với Ma Thuấn rồi lập tức lộ ra gương mặt tươi cười với Mặc Trường Túy.
Tốc độ biến hóa nhanh chóng khiến cho người ta nhìn mà than thở.
Hồ Yên thấy tê cả da đầu, người như vậy mới là người đáng sợ nhất, khó dây dưa nhất.
Mặt mũi gì đó, căn bản không quan tâm, quan tâm chỉ có lợi ích trần trụi.
Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm hỏi Mặc Trường Túy: “Ngươi có thể cho bao nhiêu linh thạch?”
Mặc Trường Túy cũng khó chịu, chuyển biến quá nhanh, hắn ta khó mà theo kịp, hắn ta hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười: “Tiền bối cứ mở miệng, bao nhiêu ta cũng đồng ý.”
Nguyên Tuần và Ngu Sưởng liếc nhau, có một cảm giá quen thuộc.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, không kìm được giơ ngón tay cái lên với Mặc Trường Túy: “Hào khí!”
“Ta thích loại chim như ngươi.”
“Như vầy đi, ngươi thề trước, ta nói bao nhiêu ngươi phải đưa bấy nhiêu.”
Nụ cười của Mặc Trường Túy đông cứng, sau đó miễn cưỡng cười cười: “Tiền bối, nói đi, ta có thể cam đoan với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận