Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3309: Che chắn bị đánh xuyên (length: 6969)

Để đích thân Tiên Đế lăn tới gặp ngươi?
Dù rất lo lắng cho Lữ Thiếu Khanh, nhưng Phục Thái Lương vẫn không nhịn được đưa tay lên trán.
Cái thằng nhãi này, cuồng vọng hết chỗ nói.
Loại lời này cũng dám thốt ra.
Đến người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ những lời này.
Quản Vọng không kìm được nói: “Ngươi chán sống rồi hả?” “Mẹ ơi, rốt cuộc muốn làm gì vậy?” Quản Vọng lo lắng cho cái thằng đồng hương quê mùa này của mình.
Dù hắn là một thằng đồng hương đáng ghét, bình thường hận không thể đánh chết hắn.
Nhưng dù sao cũng là người đồng hương duy nhất ở cái thế giới này, Quản Vọng cũng không muốn Lữ Thiếu Khanh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Hừ, ta thấy hắn cuồng quen rồi, không biết sống chết!” Nguyệt nghiến răng, vô cùng khó chịu, “Đừng có liên lụy người khác!” Nguyệt cảm thấy Lữ Thiếu Khanh chết không quan trọng.
Nhưng người ở bên trong Lữ Thiếu Khanh, không thể bị liên lụy.
Tinh cau mày: “Tiểu gia hỏa, đang có tính toán gì vậy?” Nguyệt và Tinh đã khống chế Đế khí, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Chỉ là không rõ Lữ Thiếu Khanh hiện tại có ý đồ gì, cục diện chưa rõ ràng, các nàng nhất thời cũng không dám tùy tiện ra tay.
Tiêu Y lên tiếng: “Ta biết vì sao, nhị sư huynh đang trút giận cho đại sư huynh!” “Đại sư huynh hiện tại không biết tình hình thế nào, nhị sư huynh so với bất cứ ai trong chúng ta đều lo lắng hơn.” “Trong lòng tức đến sôi ruột, đương nhiên muốn phát tiết cho hả, muốn báo thù cho đại sư huynh!” Cuối cùng, Tiêu Y chắc nịch nói: “Không sai, là báo thù, bất kể đối thủ là ai…” Tiên Đế thì sao?
Nhị sư huynh chưa từng sợ ai.
Nghe Tiêu Y nói, mọi người nhất thời im lặng, không biết phải nói gì.
Lúc mọi người đang trầm mặc, Xương Triết Tiên Đế dường như bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận.
“Muốn chết!” Thiên địa nổi lên từng đợt sóng âm, cho thấy sự phẫn nộ của Xương Triết Tiên Đế.
Sát khí tỏa ra từ Xương Triết Tiên Đế càng lúc càng đậm, nó chỉ lạnh lùng nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Giữa thiên địa lại nổi lên vô số gợn sóng.
Lực lượng vô hình bao phủ, không gian xung quanh đang sụp đổ.
Sương mù Luân Hồi cuồn cuộn, không ngừng trào ra từ kẽ hở giữa thiên địa, hóa thành một con hung thú, đột nhiên há miệng nuốt Lữ Thiếu Khanh vào bụng.
Bất quá!
Kiếm quang lóe lên, Lữ Thiếu Khanh tay cầm Mặc Quân kiếm từ bụng hung thú xông ra.
Kiếm quang quét ngang, Lữ Thiếu Khanh dễ dàng giết chết hung thú thành mảnh vụn.
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Xương Triết Tiên Đế hét lớn, “Ngươi quả nhiên là tên giả mạo, yếu như gà, ngươi cũng không thấy ngại mà giả mạo Tiên Đế?” “Tiểu tử, có thể bớt cãi nhau không?” Phục Thái Lương thấy thế dậm chân.
Nếu không nhìn chỉ nghe Lữ Thiếu Khanh nói chuyện, còn tưởng Lữ Thiếu Khanh không hề hấn gì.
Thực tế thì, khí tức của Lữ Thiếu Khanh ngày càng suy yếu, trên người đã xuất hiện vết thương.
Hắn tuy có thể hóa giải công kích của Tiên Đế, nhưng bản thân cũng không dễ chịu, mỗi lần ra tay đều phải chịu không ít đau đớn.
Lữ Thiếu Khanh tiếp tục gào hét, âm thanh cũng vang vọng khắp giữa trời đất: “Với chút thực lực này, ta một tay có thể đánh cho ngươi khóc….” Xương Triết Tiên Đế không vội mở miệng, cũng không lập tức động thủ.
Nó chỉ chăm chú nhìn Lữ Thiếu Khanh.
Không khí nhất thời trở nên nặng nề, áp lực vô hình khiến cả thiên địa lâm vào tĩnh mịch.
Vài hơi thở sau, Xương Triết Tiên Đế lên tiếng.
Miệng nó mở ra, âm thanh như vang vọng bên tai mỗi người: “Thú vị…” Thanh âm hơi khàn, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng lại khiến linh hồn người nghe như cộng hưởng, sinh ra vô cùng sợ hãi.
Nó động.
Nó vươn tay về phía Lữ Thiếu Khanh, tay của nó thon dài, hơi sắc nhọn.
Khi tay của nó từ từ hạ xuống, đại đạo thiên địa dường như bị dẫn dắt.
Tất cả không gian bị đè ép, tất cả lực lượng hội tụ vào một chỗ, theo tay nó giáng xuống.
“Phụt!” Lữ Thiếu Khanh lãnh đủ đòn đầu tiên đã thổ huyết.
Ngay sau đó là những người ở phía xa.
Dù họ ở rất xa, nhưng cũng bị ảnh hưởng.
Bàn tay của Xương Triết Tiên Đế tựa như cả thế giới, tất cả mọi người đều ở trong đó, bị lực lượng vô tận đè ép.
Phụt!
Phụt!
Mọi người quỳ rạp trên đất, nôn ra máu.
Nếu không có hai Đế khí của Nguyệt và Tinh che chở, họ chắc chắn sẽ tan nát dưới áp lực này, thậm chí biến mất.
Lữ Thiếu Khanh thổ huyết, sắc mặt đỏ bừng, một lực lượng cường đại như một ngọn núi thần giáng xuống người hắn.
Nhục thân, linh hồn, thậm chí ý thức đều bị đè ép trùng trùng, không cách nào nhúc nhích.
Lúc này, hắn cảm thấy mình như một con vật nhỏ bị giam cầm, đừng nói cử động, ngay cả thở cũng không xong.
Bàn tay lớn từ từ hạ xuống, tản ra sương mù Luân Hồi nồng đậm, phát ra khí tức tà ác, kinh khủng, quỷ dị nhất thế gian.
Bàn tay lớn giáng xuống không tính là lớn, lại cho Lữ Thiếu Khanh một cảm giác như che trời, bao phủ cả thiên địa.
Một ý nghĩ nảy sinh trong lòng Lữ Thiếu Khanh, mặc kệ hắn cố gắng thế nào, cũng không cách nào trốn thoát.
Không đủ, không đủ, vẫn chưa đủ!
Lữ Thiếu Khanh trong lòng gào thét.
Lực lượng của hắn bị giam cầm, nhưng hắn còn một luồng lực lượng khác.
Hắn gầm lên trong lòng, trán nổi gân xanh, như cầu long cuộn trào, trong huyết dịch thấy rõ sự chuyển động.
Phụt!
Bàn tay lớn hạ xuống một chút, hắn lại phun một ngụm máu.
Dần dần, hắn đã không nhớ nổi mình đã nôn bao nhiêu ngụm tiên huyết, ý thức của hắn dưới trọng áp tựa hồ bắt đầu mơ hồ.
Về phần cơ thể đã sớm vỡ tan vô số, nếu không nhờ cơ thể đặc thù, đã sớm tan nát hoàn toàn.
Đôi mắt Lữ Thiếu Khanh tràn đầy tơ máu, nhưng theo ý thức mơ hồ, tơ máu bắt đầu rút đi.
Đen trắng bắt đầu chiếm ưu thế, dần dần, đồ án âm dương lại xuất hiện.
Lúc bàn tay lớn hạ xuống, sắp chạm đến thân thể Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh phun một ngụm máu tươi dữ dội, nhìn mà kinh hãi, nhưng cơ thể Lữ Thiếu Khanh lại bắt đầu chuyển động.
Hàng rào đã bị phá vỡ!
Một luồng sức mạnh từ sâu thẳm cơ thể trỗi dậy, nhanh chóng lan khắp toàn thân, Lữ Thiếu Khanh như thỏ con lấy lại được sức lực, đột nhiên trốn thoát khỏi móng vuốt của diều hâu.
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh lóe lên, đến trước mặt Phục Thái Lương, Tiêu Y.
Đồ án âm dương trong hai mắt khiến hắn trông rất lạnh lùng, hắn vung tay lên, điện đen trắng xuất hiện, bao phủ mọi người.
Một khắc sau, thân ảnh mọi người biến mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận