Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1796

Chương 1796
Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm
Mà lúc này Lộ đã lấy ra vũ khí của mình, lao thẳng về phía Kế Ngôn.
Nhìn tư thế này có vẻ như nàng ta muốn giết vào trong phạm vi thiên kiếp mà ra tay với Kế Ngôn.
“Bà già kia, ngươi muốn làm gì?”
Bên này Lữ Thiếu Khanh hô lên, Long Kiện lại lần nữa ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù không biết vì sao Lộ đột nhiên lại lao về phía Kế Ngôn, nhưng thân là một con hồ ly già, Long Kiện lập tức chặn đường Lữ Thiếu Khanh không cho hắn đi cứu viện Kế Ngôn.
Nhưng Long Kiện lại cảm thấy kỳ quái ở chỗ, Lữ Thiếu Khanh chỉ hô hào ngoài miệng chứ không có ý định đi ngăn cản Lộ.
Hắn ta vẫn bình tĩnh, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Thái độ này của Lữ Thiếu Khanh khiến cho Long Kiện rất khó chịu, hắn ta cười lạnh nói: “Sư huynh của ngươi chết chắc rồi.”
Thiên kiếp không đánh chết được hắn ta, thì để Lộ đi giết hắn ta.
Lữ Thiếu Khanh ồ lên một tiếng, sau đó nói với kiếp vân trên trời: “Đánh chết bà già kia.”
Long Kiện phì cười: “Ngu xuẩn!”
Hóa Thần Ma tộc phía xa cười lên ha hả.
“Nhân tộc ngu xuẩn!”
“Cười chết ta rồi. Quả nhiên nhân tộc này không có đầu óc.”
“Ha ha, thật sự tưởng thiên kiếp nghe lời mình à?”
Nhưng Lộ cũng nghe thấy câu nói vừa rồi của Lữ Thiếu Khanh, nàng ta không cười, mà cảm giác bất an trong nội tâm nàng ta càng thêm mãnh liệt.
Nàng ta phát hiện đạo lôi kiếp thứ ba không tạo thành thương tổn quá lớn cho Kế Ngôn.
Đừng thấy Kế Ngôn bị đánh bật lên thật cao rồi rơi thật mạnh xuống đất mà nhầm, thực ra tổn thương hắn ta phải nhận không có gì đáng lo hết.
Đây cũng là nguyên nhân nàng ta vừa hô lên “không đúng”
Cho dù là thiên kiếp thực sự nghe lời hỗ trợ hay là Kế Ngôn có được pháp khí không ai biết.
Nhưng cũng khiến cho lòng nàng sinh ra cảm giác bất an.
Để tiêu trừ sự bất an trong lòng, nàng ta cảm thấy muốn tự ra tay.
Quản nó đúng sai cái quái gì, cứ giết người xong là có thể tiêu trừ mọi bất an.
Lộ cũng nghe được lời Lữ Thiếu Khanh nói, thầm cười lạnh.
Nói dối đến mức lừa chính mình rồi à?
Còn thật sự tưởng mình là đệ đệ của thiên đạo à?
Nếu ngươi là đệ đệ của thiên đạo thì ta là muội muội của thiên đạo đây.
Thiên đạo không có ý thức, làm sao có thể nghe lời loại người như ngươi?
Lộ mặc kệ, thoáng một cái đã đi tới bên ngoài phạm vi thiên kiếp.
Cách khuôn mặt nàng ta đúng một tấc tràn ngập sức mạnh của thiên kiếp, khiến cho thân thể nàng ta sinh ra phản ứng tự nhiên..
Không ai dám mạo phạm với uy lực của thiên kiếp.
Dù thân là Luyện Hư kỳ, nàng ta cũng không dám bước thêm một bước vào trong phạm vi thiên kiếp.
Tiến vào trong phạm vi của thiên kiếp, nàng ta cũng sẽ trở thành đối tượng để thiên kiếp tấn công.
Ra tay với Kế Ngôn đứng đây là đủ rồi.
Mà khi thấy Kế Ngôn không bị thương tổn gì bay lên trời, ánh mắt của Lộ đã trở nên tàn nhẫn.
Quả nhiên!
Lộ tích súc sức mạnh trong tay, vận chuyển linh lực, khi dự định ra tay, đột nhiên nàng ta dừng lại.
Àm ầm!
Một tai sét màu trắng lóe lên lòa hai mắt nàng ta.
Lôi đình màu trắng uốn lượn như thần long giáng lâm, giương nanh múa vuốt trên trời, chớp lấp lóe, sấm rền ầm vang, thiên địa rung chuyển.
Sấm sét cuồn cuộn như diệt thế, giáng mạnh xuống Lộ.
Hai con ngươi của Lộ đột nhiên rụt lại. Nàng ta chấn kinh, dưới mũ giáp, sắc mặt tái nhợt.
Không kịp nói lời nào, nàng ta lập tức xoay người bỏ chạy.
Dù thân là Luyện Hư kỳ đi nữa, nàng ta cũng không có lá gan dám đối nghịch với thiên kiếp, trừ phi nàng ta muốn chết đi.
Ầm ầm.
Kiếp lôi giáng xuống, tiếng nổ kịch liệt vang lên, vô số sấm sét điên cuồng chằng chịt khắp nơi, không gian vỡ tan, mặt đất bị nện thành một cái hố sâu, tất cả đều bị chôi vùi trong sấm sét.
Lộ đứng lánh ra xa xa nhìn chăm chú vào mặt đất bị hủy diệt, khuôn mặt dưới mũ giáp trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Một khi bị đạo kiếp lôi này đánh trúng, nàng ta không chết cũng phải bị thương nặng, thậm chí đến cả căn cơ cũng sẽ bị liên lụy.
Chuyện gì đã xảy ra?
Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu Lộ, nhưng nàng ta không muốn tin là thật.
Nàng ta căm tức nhìn Lữ Thiếu Khanh, vừa lúc Lữ Thiếu Khanh cũng đang nhìn mình, dương dương đắc ý nói với mình: “Bà già, ta khuyên ngươi nên sống thiện lương.”
Hắn ta lại nói với kiếp vân trên trời: “Tới đi, đánh chết nàng ta, thiêu thành tro luôn đi!”
Lộ nghe vậy thì kinh hãi, lập tức đã chuẩn bị sẵn tư thế phòng ngự, thậm chí là chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng trên bầu trời vẫn hoàn toàn yên tĩnh, kép vân xoay chầm chậm, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không nể mặt Lữ Thiếu Khanh tí nào.
“Móa!” Lữ Thiếu Khanh sờ sờ mũi, bất mãn với kiếp vân: “Giúp một chút cũng không được sao? Quỷ hẹp hòi!”
Long Kiện hét lớn, nhắc nhở Lộ: “Đừng có để hắn dọa, vừa rồi khoảng cách của ngươi gần quá, nên bị thiên kiếp cảm ứng được.”
“Ngươi đứng cách xa một chút, không tin thiên kiếp sẽ còn ra tay với ngươi.”
Nếu có thể nói chuyện được với thiên kiếp, sẽ còn nói thiên kiếp là quỷ hẹp hòi sao?
Còn nói là Truy Giáp Thánh Vệ, thế mà còn không hiểu sao?
Long kiện nói vậy khiến cho Lộ yên tâm hơn vài phần, nhớ lại vừa rồi, nàng ta cảm thấy hình như đúng là mình tới gần đó, mới để cho thiên kiếp cảm ứng được.
Nàng ta nhẹ nhàng thở ra, nếu Lữ Thiếu Khanh thật sự có thể nói chuyện được với thiên kiếp, nàng ta sẽ phát điên.
Lộ nhẹ nhàng thở ra, nhưng chợt phát hiện sự bất an trong lòng mình chẳng những không biến mất mà ngược lại càng đậm hơn.
Nàng ta lại nhìn sang Kế Ngôn, lần này, nàng ta lập tức ra tay.
Linh lực trong cơ thể vận chuyển, hai tay bấm niệm pháp quyết, đánh ra hỏa cầu thuật.
Một quả cầu lửa to bằng đầu người nhanh chóng chuyển động, ngọn lửa sáng rực thiêu đốt không gian xung quanh nóng rẫy.
“Đi!”
Vì lý do an toàn, Lộ chỉ đánh ra pháp thuật bình thường nhất, phòng ngừa kích thích thiên kiếp.
Chỉ là, cho dù là pháp thuật bình thường nhất đi nữa, nhưng do một vị Luyện Hư kỳ đánh ra, uy lực cũng đủ để hủy thiên diệt địa.
Nhưng mà!
Ầm ầm!
Kiếp vân lăn lộn, một tia sét lần nữa giáng xuống Lộ.
Sấm sét lại lần nữa xoay quanh như thần long lao tới, nhẹ nhõm đánh tan quả cầu lửa, sau đó nhắm thẳng vị trí của Lộ mà nổ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận