Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3169: Ngươi đoán ta đoán không đoán (length: 6759)

Tiêu Y hoàn toàn như trước đây đối với sư huynh của mình biểu thị tín nhiệm.
"Ha ha, nói đùa!"
Ân Minh Ngọc cũng hoàn toàn như trước đây phản bác Tiêu Y, biểu thị Tiêu Y là đang khoác lác, "Nơi này là địa bàn của Thương tiền bối."
"Không nói đến khoảng cách xa bao nhiêu, nhưng với thủ đoạn của Thương tiền bối, hắn có thể phát hiện ra sao?"
Ân, cùng nhau khinh bỉ được hai người, rất tốt.
Cả hai đều là những kẻ ghê tởm đáng ghét, vừa vặn có thể thừa cơ khinh bỉ một phen.
"Hắn làm sao có thể phát hiện? Bất quá chỉ là đang khoác lác thôi!"
Không sai, cái tên kia chỉ thích khoác lác.
Quản Vọng biểu thị đồ đệ của mình nói không sai, "Không sai, tên nhóc đó làm sao có thể phát hiện?"
Vừa rồi còn cảm thấy Lữ Thiếu Khanh có khả năng phát hiện ra.
Qua một phen phân tích của đồ đệ, Quản Vọng cũng khẳng định Lữ Thiếu Khanh không phát hiện được.
Đồng thời Quản Vọng cũng đưa ra lý do của mình, "Hắn nói bị người nhìn chằm chằm, không chừng là kẻ địch trong bóng tối, mà kẻ địch càng ở gần thì càng dễ bị phát hiện. . . . ."
Trong hình, giọng Lữ Thiếu Khanh truyền tới, "Ngô, ta cảm thấy vẫn là người quen!"
Hắn xoa cằm, suy nghĩ một chút, cuối cùng duỗi tay, vẽ lên hư không.
Rất nhanh, mấy chữ to xuất hiện trong hình ảnh.
"Đồng hương, ai nhìn trộm ai là chó con!"
Mấy chữ to trôi nổi trên không trung, phảng phất như lao ra từ trong hình ảnh.
Quản Vọng trợn tròn mắt, khó tin kêu lên, "Hắn, thật sự biết?"
Ân Minh Ngọc cũng kêu lên, "Sao có thể?"
Ân Minh Ngọc lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Phân tích suy luận của mình sao lại không đúng?
Rõ ràng nói không sai mà, cách xa như vậy, lại là địa phương của đại lão thần bí thâm bất khả trắc như Thương tiền bối, đáng lý phải đủ khả năng ngăn cách hết thảy cảm giác chứ.
Vì sao tên hỗn đản kia có thể biết rõ?
Thế giới này rốt cuộc là thế giới gì vậy?
Phục Thái Lương cùng Phong Tần cũng nhìn nhau, rất đỗi giật mình.
Phục Thái Lương nhất thời không biết nói gì, "Cái tên nhóc này. . ."
Phong Tần thì lộ ra nụ cười hài lòng, trong mắt lộ vẻ cưng chiều, "Tiểu gia hỏa. . ."
Là trưởng bối, sau khi thấy bối bối xuất sắc như vậy, trong lòng tự nhiên tràn đầy vui mừng.
Kế Ngôn nhìn chữ to trên đầu, hỏi, "Ngươi làm sao biết là hắn?"
Quản Vọng nghe vậy, tinh thần chấn động, vội vàng tập trung tinh thần, vểnh tai.
Hắn cũng rất tò mò, Lữ Thiếu Khanh làm sao biết được.
Chỉ thấy trong hình, Lữ Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười đểu giả.
Quản Vọng cùng những người khác trong đầu tự động hiện lên hai chữ.
"Ngươi đoán!"
Lữ Thiếu Khanh hơi nghiêng đầu, vẻ mặt rất đắc ý.
Mà Quản Vọng cùng những người khác thì muốn thổ huyết.
Hai chữ này nghe đã thấy phiền, thêm cả nụ cười đểu giả kia của Lữ Thiếu Khanh, nhìn chỉ muốn đánh người.
Quản Vọng chỉ hận mình không thể chui vào trong hình, bằng không nhất định phải cho Lữ Thiếu Khanh một trận.
Ngươi đoán, ngươi đoán!
Đoán em gái ngươi ấy, đoán!
Phục Thái Lương cũng rất giận, ôm ngực, "Thằng nhóc hỗn đản."
Phục Thái Lương cảm thấy huyết áp có chút tăng cao, ngực hơi khó chịu.
Hắn cũng muốn đánh người.
Không chỉ đơn giản là muốn đánh Lữ Thiếu Khanh, hắn còn muốn đánh cả sư phụ chưởng môn cùng mấy trưởng bối của Lữ Thiếu Khanh nữa.
Dạy người thế nào vậy?
Dạy ra một đệ tử ác liệt như vậy?
Quản Vọng bọn họ không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn coi như không nể mặt hắn.
Kế Ngôn không nói hai lời, vung kiếm về phía Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh vội vàng né tránh, giận dữ, "Mẹ nó, ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đoán ta có đoán không?" Kế Ngôn lạnh lùng để lại một câu nói, sau đó lại tiếp tục ra tay.
Kiếm bén nhắm thẳng vào Lữ Thiếu Khanh.
Kiếm quang tăng vọt, dù cách xa vô tận, phong mang khí tức dường như cũng có thể lan ra từ trong hình ảnh, mọi người cảm nhận được áp lực.
Quản Vọng tinh thần đại chấn, tốt, phải như vậy, hảo hảo thu thập thằng nhóc hỗn đản.
Cố lên!
Lữ Thiếu Khanh rút kiếm ra, giận dữ, "Ta quan tâm ngươi có đoán hay không!"
"Nghĩ ta dễ bị bắt nạt à? Hôm nay ta đập chết ngươi!"
"Xem kiếm này, xem chùy này. . ."
Mũi kiếm Mặc Quân vẫn đang hấp thụ mảnh vỡ thiên đạo, vẫn chưa hấp thụ triệt để.
Lữ Thiếu Khanh vung kiếm Mặc Quân, tựa như vung một cái chùy nhỏ.
Thân kiếm lóe hàn quang, lực ở mũi kiếm trầm ổn.
Hai người vừa đánh nhau vừa theo Đăng Thiên Thê đi lên.
Ầm ầm!
Kiếm ý của Kế Ngôn sắc bén, cả người như một thanh thần kiếm, phong mang vô song.
Kiếm ý của Lữ Thiếu Khanh bùng nổ, tựa như một vầng mặt trời táo bạo, sát khí bức người.
Hai người dường như tung hết sức, mỗi chiêu đều bộc phát uy lực kinh người, khí thế đáng sợ khiến những người quan chiến sắc mặt trắng bệch.
Không cần nói thêm, chỉ nhìn thôi, đám người đã biết thực lực của Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đã đạt tới một mức kinh khủng.
Bọn họ dù có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Ngay cả Nguyệt cũng sắc mặt nghiêm túc, cảm nhận được áp lực rất lớn.
Nhưng trong khi cảm nhận được áp lực lớn lao, Nguyệt trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Vì sự tăng tiến thực lực của hai người mà từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Hai người giao chiến, giống như coi đối phương là kẻ thù, chiêu nào cũng hiểm ác, mỗi lần xuất thủ đều hận không thể giết chết đối phương.
Phong Tần sợ hãi, chỉ sợ hai người sơ sẩy gây ra chuyện ngoài ý muốn.
"Bọn chúng sao lại thế này. . ."
Tiêu Y vội vàng tới an ủi, "Tổ sư nương, người không cần lo lắng."
"Chuyện này bình thường mà."
Phong Tần không nhịn được lườm, ngươi gọi cái này là bình thường à?
Đều muốn đánh chết đối phương, cái này mà gọi là bình thường?
Người bình thường ai lại làm vậy?
Ngươi nha đầu này, không bình thường chút nào?
Tiêu Y cười rồi giải thích với Phong Tần, "Tổ sư nương, đây là phương thức luận bàn của hai vị sư huynh."
"Bọn họ đều dùng đối phương để kiểm nghiệm và nâng cao chính mình mà. . ."
Sau khi được Tiêu Y giải thích, Phong Tần hiểu ra cách chung sống giữa Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Đều coi đối phương là đá mài đao để nâng cao thực lực của mình.
Cuối cùng, nàng không kìm được cảm thán, "Hai tiểu gia hỏa này, thật đúng là. . ."
Trong lúc nhất thời, nàng không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung hành vi của hai người.
Tiêu Y nhìn hai người đang đánh nhau hăng say, cười rất tươi, "Tổ sư nương người cứ yên tâm, đây là cơ thao của hai vị sư huynh, đánh mệt thì tự khắc dừng lại. . . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận