Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3006: Đây là các ngươi kẻ thù (length: 6622)

Ta tới.
Giọng điệu rất nhẹ, lại cho người ta một cảm giác nặng nề, bức bách.
Hơi thở nguy hiểm ập đến trước mặt.
Lữ Thiếu Khanh giật mình, "Ngươi nhằm vào ta tới?"
Dùng ngón tay chỉ vào chính mình, sau đó liếc sang Nguyệt, "Ngươi không phải nhằm vào nàng đến?"
"Nàng à, một người phụ nữ tính tình nóng nảy, cùng các ngươi Đọa Thần có mối thù trời biển, làm gì nàng, làm gì nàng, ta tuyệt đối không ra tay ngăn cản..."
Loan Sĩ cười ha ha, "Chính là vì các ngươi mà đến."
Loan Sĩ không hề liếc nhìn Nguyệt một cái, ánh mắt luôn đặt trên người Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.
Kế Ngôn bước lên một bước, ý chí chiến đấu sục sôi.
"Ha ha..." Kim Hoa không nhịn được cười lạnh thành tiếng, trong lòng thấy yên tâm.
"Ngu xuẩn, đắc tội hai vị đạo hữu, các ngươi chết chắc."
Côn Dao sắc mặt khá hơn rất nhiều.
Kim Hoa vừa rồi chạy trốn khiến nàng trong lòng khó chịu.
Nhưng so với điều đó, nàng càng hận Kế Ngôn hơn.
Kế Ngôn đã làm nàng mất hết mặt mũi.
Hiện tại, hai vị Đọa Thần nửa bước Tiên Đế lại nhằm vào Lữ Thiếu Khanh bọn họ mà đến.
Mục tiêu của mọi người là nhất trí, như vậy mọi người chính là đồng đội cùng chiến tuyến.
Bốn đánh ba, số lượng người của bọn họ chiếm ưu thế.
Hơn nữa còn có hai vị Đọa Thần nửa bước Tiên Đế, về thực lực cũng chiếm ưu thế.
Như vậy, bọn họ chắc chắn thắng.
Lữ Thiếu Khanh ngáp một cái, "Muốn đánh nhau?"
Lúc này không giống ngày xưa.
Nếu muốn đánh nhau, Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không sợ Loan Sĩ.
Loan Sĩ rất mạnh, thiên phú cũng cao đến mức dọa người.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều là nửa bước Tiên Đế, sợ cái gì bọn chúng chứ.
Đã giết hai nửa bước Tiên Đế, Lữ Thiếu Khanh đối với thực lực của mình vẫn có chút tự tin.
Hai trận chiến liên tiếp, hắn vận dụng thực lực càng thêm thuần thục.
Đối mặt với Loan Sĩ, hắn không những không sợ, mà còn cảm thấy kích động, muốn xem Loan Sĩ có thủ đoạn gì.
Nhưng Loan Sĩ lại mỉm cười, "Chém giết không tốt chút nào!"
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, trong lòng âm thầm nâng cao cảnh giác.
Loan Sĩ khiến hắn kiêng kỵ không chỉ đơn giản là thực lực.
Hành động của Loan Sĩ giống hắn, trước khi đến cuối cùng không ai biết rõ muốn làm gì.
Liên quan với hắn, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị bán đứng.
Lữ Thiếu Khanh thân thể hơi lùi về phía sau một chút, hoàn toàn đồng ý với Loan Sĩ, "Đúng thế, đúng thế, chém giết tuyệt không tốt."
"Vì hòa bình thế giới, kêu gọi mọi người công khai đối thoại, chân thành đối thoại, đối thoại thật tốt, đừng có hở ra là đánh nhau giết chóc."
Mọi người tròn mắt.
Đối thoại?
Ngươi mặc kệ ngươi miệng, có thành ý đối thoại thế nào rồi cũng biến thành xung đột.
Loan Sĩ mỉm cười, "Ước hẹn giữa ngươi và ta cũng nên được chứng thực."
"Em gái ngươi!" Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, nụ cười biến mất ngay tức khắc, khó chịu chửi tục, "Lúc đó ngươi bắt nạt ta, không tính không tính."
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu, nhớ lại chuyện lúc trước.
Ngoại trừ tiểu đệ ma quỷ ra, Lữ Thiếu Khanh chưa từng bị thiệt bao giờ.
Loan Sĩ có thể nói là người duy nhất làm hắn kinh ngạc.
Lúc đó, Loan Sĩ thực lực cường hãn vô cùng, hắn không hề có sức phản kháng.
Nghĩ lại đã thấy uất ức.
Bất quá Lữ Thiếu Khanh biết rõ hắn không thể từ chối, đó là lần duy nhất hắn không có cách nào chơi chữ, lách luật với lời thề.
Hắn không dám vi phạm lời thề.
Dù sao bình thường chơi chữ quá nhiều, cũng không biết rõ cẩu thí đại ca có nhớ hay không, đến lúc đó lại gấp trăm gấp ngàn lần tính sổ với hắn thì xong.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh khó chịu nói, "Nói trước cho rõ nhé, chuyện trái với đạo đức, lương tâm ta không làm."
"Chuyện xấu ta cũng không làm!"
Những người xung quanh câm nín.
Đạo đức?
Lương tâm?
Có vẻ như ngươi chẳng có thứ gì chứ?
Loan Sĩ không vội vàng nói là gì, ngược lại cười cười, "Không vội..."
"Loan Sĩ, ngươi muốn làm gì?" Đọa Thần bên cạnh Loan Sĩ bỗng nhiên hét lớn một tiếng, "Ngươi có cấu kết với sâu kiến?"
Loan Sĩ vẻ mặt lạnh nhạt, "Ta làm việc, không đến lượt ngươi xen vào."
Sau đó hắn nói với Lữ Thiếu Khanh, "Đây chính là kẻ thù của ngươi, Hoài Từ!"
"Ta đưa hắn đến cho ngươi, tùy ngươi xử trí!"
"Coi như một món quà nhỏ trước khi ta mời ngươi làm việc..."
Loan Sĩ như một quả bom nổ tung, khiến đám người ở Quang Minh thành đầu óc quay cuồng.
Rất nhiều người nhìn Loan Sĩ, miệng há hốc, đầu óc trống rỗng, không nói nên lời.
Loan Sĩ, Hoài Từ hai người đột nhiên xuất hiện, vốn tưởng là đến để đối phó Lữ Thiếu Khanh bọn họ.
Hai vị nửa bước Tiên Đế Đọa Thần đủ để thay đổi thế cục trước mắt.
Nhưng Loan Sĩ lại quen biết Lữ Thiếu Khanh, qua lời nói có thể thấy trước đây hai bên đã nhận biết, hình như còn có ước định gì đó.
Mối quan hệ giữa hai bên không hề đơn giản.
Xem ra, quan hệ này đâu chỉ không đơn giản?
Đến cả đồng bạn cũng đem ra làm quà tặng, quan hệ này sao có thể diễn tả bằng hai chữ "không đơn giản" cho hết?
Đầu Lam Kỳ như có một quả bom nổ tung, khiến đầu óc hắn rối như tơ vò.
Trong lòng hắn giờ phút này có một vạn con thảo nê mã phi nước đại qua, nhưng lại không nói được nửa lời.
Hắn rất muốn khóc, có lẽ lúc này chỉ có khóc mới có thể biểu lộ hết tâm tình của hắn.
Loan Sĩ, Hoài Từ hai nửa bước Tiên Đế Đọa Thần, tưởng bọn họ tới, hắn ôm chân sẽ khôi phục hùng phong, hoàn toàn ổn định thế cục.
Tuyệt đối không ngờ rằng Lữ Thiếu Khanh thế mà lại quen biết Loan Sĩ, còn có giao dịch với Loan Sĩ.
Hắn à!
Một nhân loại lại có giao dịch với Đọa Thần, nói ra ai mà tin?
Hay là trước đây rất lâu rồi, có lẽ đã tính đến bước này từ trước?
"Đáng chết!" Hoài Từ không nghĩ tới Loan Sĩ trơ trẽn muốn bán hắn đi, không hề che giấu, tức giận đến gầm thét liên tục, hai mắt càng thêm đỏ ngầu.
"Ngươi dám phản bội thần?"
Loan Sĩ cười khẩy, "Thần? Chỉ có lũ ngu xuẩn các ngươi mới tin."
"Ta sớm muộn gì cũng sẽ thay thế nó!"
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng lại mang theo sự bá khí và tự tin vô tận.
Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Hoài Từ hồi lâu, lập tức nói, "Ta không biết!"
"Ở cái thế giới này ta chỉ có bạn bè, không có kẻ thù, loại người như ta sao có thể có kẻ thù?"
"Ngươi đừng hòng lừa ta!"
Loan Sĩ không nói gì, mà là vỗ một chưởng về phía Hoài Từ.
Sức mạnh như núi lở biển gầm làm biến sắc trời đất, Hoài Từ nổi giận gầm lên một tiếng, "Đáng chết..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận