Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3122: Phán đoán sai lầm (length: 6654)

Nơi xa, những tia chớp điên cuồng xẹt ngang, bùng nổ, khiến cả một vùng không gian náo loạn long trời lở đất.
Dao động đáng sợ lan tỏa, dù cách xa, mấy người Quản Vọng vẫn cảm nhận được sự kinh hãi của nó.
Hai luồng sức mạnh va chạm, ngăn cách mọi thứ, không thể nào thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn cảnh thiên địa xa xôi không ngừng sụp đổ, hơi thở hỗn độn cuồn cuộn nổi lên.
Nhìn lại đám người Cô Mã càng ở xa, bọn hắn dường như không hề hấn gì.
Trong lòng Quản Vọng không khỏi trầm xuống, “Hỏng bét…” Dưới sự va chạm của hai luồng sức mạnh, nếu đối phương không sao, thì chỉ có thể nói Lữ Thiếu Khanh có chuyện.
Những người khác cũng nhận ra vấn đề này, Phong Tần lo lắng nói: “Thiếu Khanh…” Ân Minh Ngọc nghiến răng: “Hắn quá coi thường.” “Lần này sợ là đem chính mình cho nộp vào…” Tiêu Y ôm Tiểu Hắc, “Không sao, nhị sư huynh tự biết chừng mực.” Tuy nhiên, hai tay nàng ôm chặt Tiểu Hắc, hai tay có chút trắng bệch, cũng cho thấy nội tâm nàng không hề tự tin như vẻ bề ngoài.
Bạch Nột lắc đầu, không hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh lại làm vậy, “Sợ là, chủ quan, phiền phức…” Nhiều người liên thủ công kích như vậy, dù là nửa bước Tiên Đế cũng không dám đối đầu trực diện.
Lữ Thiếu Khanh dám trực diện, sợ là bị nghiền thành cặn bã rồi.
Ân Minh Ngọc cũng lên tiếng, “Lần này những người này không phải hạng người ở Di Thành.” “Không thể phán đoán được…” Những người ở Di Thành người nào cũng tàn tật, trạng thái tổn hao không nhỏ, lại không có mấy Tiên Quân, càng không có Tiên Vương.
Hiện tại có Cô Mã Tiên Vương, Lang Sát các loại Tiên Quân, lực công kích của bọn họ vốn rất mạnh, thêm lực lượng của những người khác tập hợp vào một chỗ, sức mạnh kinh khủng không thể tưởng tượng.
Tiêu Y không phục, khó chịu nói: “Ngươi biết cái gì?” “Nhị sư huynh ta làm việc khi nào thất bại?” “Ngươi cứ xem đi, miệng quạ đen, ngươi đừng có nói…” Ân Minh Ngọc ban đầu không muốn nhiều lời.
Nhưng ba chữ “miệng quạ đen” của Tiêu Y đã đâm trúng nàng.
Ân Minh Ngọc quyết không thừa nhận mình là miệng quạ đen, dù những gì nàng nói có đúng, cũng chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi.
Nàng phì phò nói: “Ta không phải miệng quạ đen!” Rồi nghiến răng nói: “Chẳng lẽ hắn còn có thể đánh tan được đối phương?” Hai con Thần Long đều bị đánh tan, hóa thành tia chớp đầy trời.
Sợ rằng ngay sau đó sẽ bị đánh thành tro tàn.
Đây không phải phán đoán sai thì là cái gì?
Thật sự cho rằng lần nào cũng có thể đánh bại địch nhân như vậy sao?
Biết phân tích cụ thể vấn đề không?
Nhưng Ân Minh Ngọc vừa dứt lời, giữa đất trời vang lên một tiếng kiếm reo.
"Ông!"
Sau đó, kiếm ý bạo liệt khuếch tán như không khí bao trùm mọi nơi, quét qua thân thể mọi người, khiến ai nấy cũng rùng mình.
Tóc gáy ai nấy đều dựng đứng, phảng phất như đang lạc vào thế giới kiếm, lại giống như lạc vào giữa mặt trời.
Hơi thở bạo liệt xộc thẳng vào linh hồn, khiến người run rẩy.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, giữa những tia chớp dần tan biến trên trời cao, hai đạo kiếm quang đen trắng xoáy lên, lao thẳng về phía phong bạo Cự Long.
“Mẹ!” Quản Vọng quát lớn, “Nhắm mắt lại, cố thủ tâm thần…” Đi theo Lữ Thiếu Khanh lâu như vậy, hắn sớm đã có kinh nghiệm.
“Ông!” Tiếng kiếm reo vang lên lần nữa, kiếm quang đen trắng đột nhiên nổ tung.
Ánh sáng tiên diễm chói lòa, kiếm quang rực rỡ đủ màu bùng phát, chiếu sáng thế gian, xua tan bóng tối, khiến thế giới trong mắt mọi người biến thành một bức tranh muôn màu muôn vẻ, cực kỳ đẹp đẽ.
Nhưng vẻ đẹp này lại là chết người.
Dù là Cô Mã, Nam Cung Lịch, Lang Sát hay những tu sĩ Tiên nhân bình thường, ai nấy đều kêu la thảm thiết.
Bọn họ cảm thấy mắt mình sắp mù, bị kích thích dữ dội, hận không thể móc mắt ra ngoài.
Đau đớn khôn cùng!
Bọn họ nhắm mắt lại, nhưng sự đau khổ lại càng thêm dữ dội.
Kiếm quang không cách nào ngăn cản, xâm nhập vào linh hồn của họ.
Kiếm quang bạo liệt như ánh mặt trời, thiêu đốt, làm tan rã linh hồn của bọn họ.
“A…” Vô số người kêu thảm, rồi im bặt.
Hơn mười nhịp thở trôi qua, không gian lại trở về tĩnh lặng.
Nhiều người mới dám chậm rãi mở mắt.
Không ít người liếc nhìn xung quanh, ai nấy cũng kinh hãi hoảng sợ.
Chỗ xung quanh họ đã trống trơn, những người vừa mới đứng bên cạnh giờ phút này đã biến mất.
Một kiếm của Lữ Thiếu Khanh đã khiến số người ít đi một phần ba, thậm chí còn nhiều hơn.
Họ kêu thảm biến mất trong kiếm quang, trở thành bụi trần giữa đất trời.
Còn những người sống sót thì ít nhiều đều mang thương tích, bị trọng thương.
"Đây, đây là cái gì?"
Nam Cung Lịch vô cùng hoảng sợ, vừa rồi hắn suýt chút nữa cho rằng mình đã chết.
Hắn sống lâu như vậy, lần đầu tiên thấy chiêu thức đáng sợ đến thế.
Một chiêu đánh xuống, bọn hắn người người đều thảm hại, bị thương thì bị thương, suýt chút nữa đoàn diệt.
Hắn đây là một Tiên Quân, hơn nữa còn là Tiên Quân từng được cường hóa mà vẫn bị thương.
Cô Mã cũng môi run rẩy, giờ phút này hắn không còn nửa điểm dáng vẻ của một Tiên Vương.
Trong lòng hắn dấy lên sự sợ hãi.
Đối phương là dạng tồn tại gì?
Thân ảnh Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, hơi thở của hắn so với vừa rồi không thay đổi bao nhiêu, vẫn là sự mỏi mệt yếu ớt ấy.
Khi chú ý tới điểm này, mọi người đều tê da đầu, trong lòng phát run.
Đây là khủng bố đến mức nào?
Rất nhiều người trong lòng không nhịn được chửi thề.
Mẹ nó, tên khốn chết tiệt này, từ đầu đến cuối vẫn luôn giả vờ sao?
Vừa rồi ra sao, bây giờ cũng thế.
Một kiếm kinh khủng như vậy tung ra, đánh tan đám người hội tụ công kích, mà hơi thở của hắn thế mà không có chút biến hóa nào.
Hắn có còn là người không vậy?
Người bên Quản Vọng cũng không dám tin vào mắt mình.
Đặc biệt là Ân Minh Ngọc, bế quan nhiều năm như vậy, nàng vất vả lắm mới bồi đắp lại một chút thế giới quan, giờ phút này lại sụp đổ tan tành.
Nàng há hốc miệng, không thể tin được.
Cái gì mà Di Thành không giống nhau.
Trong mắt người khác không giống nhau, trong mắt Lữ Thiếu Khanh thì vẫn thế thôi.
"Mẹ kiếp," Lữ Thiếu Khanh giơ tay lên, chỉ vào đám người phía xa, quát ầm lên: "Đem nhẫn trữ vật giao ra, giao ra, đừng có làm hỏng tiên thạch của ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận