Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3089: Ngươi không có lương tâm, không có nghĩa là ta không có lương tâm (length: 6866)

Sau khi Lữ Thiếu Khanh đưa đám Tiêu Y ra ngoài chiến đấu rèn luyện, hắn mới hỏi Quản Vọng, "Ngươi nói cái gì?"
"Xoa!"
Quản Vọng da đầu tê rần, cùng Ân Minh Ngọc không hẹn mà cùng lùi lại hai bước.
Thủ đoạn của cường giả nửa bước Tiên Đế không phải là thứ mà đám Tiên nhân như bọn hắn có thể chống đỡ được.
"Đồng hương, ngươi đây là ý gì?" Lữ Thiếu Khanh không vui, "Ta thấy ngươi là đang ghét bỏ ta đấy hả?"
Hắn duỗi bàn tay ra, lật một cái về phía Quản Vọng, "Có tin ta ném ngươi qua đó không?"
"Mẹ nó!"
Quản Vọng lại lùi thêm một bước, "Tiểu tử, ngươi đừng có làm loạn."
Quản Vọng không hề muốn ra trận chiến đấu, ngàn vạn năm qua, hắn đã quá chán ghét mấy con quái vật Đọa Thần đến tận cổ rồi.
Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, "Má nó, đồng hương, ngươi không đi hỗ trợ sao?"
"Ta đi làm cái gì?" Quản Vọng không hề có ý định đó, hắn vội vàng đánh trống lảng, "Ngươi đang rèn luyện bọn họ hả?"
"Nào có, ở đây nhàn rỗi cũng bằng nhàn rỗi, tranh thủ thời gian xuất thủ cứu người đi." Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, một bộ dáng vẻ lo lắng cho thiên hạ, "Cũng không thể thấy chết mà không cứu được chứ?"
"Ngươi không có lương tâm, không có nghĩa là ta không có lương tâm."
Quản Vọng hộc máu, tên tiểu Lão Hương khốn nạn kia lại đứng ở trên đỉnh cao đạo đức để chỉ trích hắn.
"Còn ngươi thì sao?" Ân Minh Ngọc thật sự không nhịn được nữa, lạnh lùng lên tiếng, "Chẳng phải ngươi cũng đang đứng bên cạnh nhìn đó thôi?"
Loại hành động hai mặt này thật đáng ghê tởm, đáng ghét nhất.
"Bọn họ thay ta xuất thủ, cho nên ta đường đường chính chính đứng ở chỗ này, còn hai người các ngươi thì sao?"
"À, đúng, ngươi là đồ đệ, ngươi thay sư phụ của ngươi ra tay đi."
Nói xong, Lữ Thiếu Khanh lật bàn tay, thân ảnh Ân Minh Ngọc lập tức biến mất, xuất hiện ở phía xa.
"Hắc hắc, yên tĩnh hơn rồi," Lữ Thiếu Khanh vỗ vỗ tay, cười hắc hắc.
"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có xen vào, đúng không đồng hương?"
Quản Vọng mặt đen lại nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Má nó, ngươi muốn làm gì?"
"Đại chiến cứu vớt lương tâm," Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc nói, "Để lương tâm ngươi không đau, thế nào?"
"Cảm động không? Không cần khách sáo, ngươi là đồng hương của ta, ta không thương ngươi, thì ai thương?"
Quản Vọng tức giận nói, "Ngươi cút!"
"Ngươi cút cho ta ra xa chút..."
"Được!" Lữ Thiếu Khanh đáp, rồi một bước phóng ra, biến mất trước mặt Quản Vọng.
Quản Vọng ngạc nhiên, trong nhất thời không hiểu Lữ Thiếu Khanh muốn làm gì.
Hắn không nhịn được nhìn về phía người cuối cùng có mặt, Nguyệt.
"Nguyệt tiền bối, cái này..."
Nguyệt nhàn nhạt nói, "Hắn đang giúp các ngươi."
Giúp chúng ta?
Quản Vọng càng thêm kỳ quái, xác định không phải đang đùa ác đó chứ?
Nguyệt thấy vẻ mặt nghi ngờ của Quản Vọng, liền gợi ý một câu, "Kết tinh Tiên Đế trong người các ngươi..."
Quản Vọng lập tức bừng tỉnh, hiểu ra.
Kết tinh Tiên Đế như một liều thuốc đại bổ, nuốt vào mà không có thời gian ngồi xuống tiêu hóa thì sẽ chỉ lãng phí mà thôi.
Ngồi xuống cũng là một biện pháp, còn chiến đấu cũng là một biện pháp.
Hơn nữa tiêu hóa trong lúc chiến đấu sẽ còn tốt hơn.
Hiểu được ý định của Lữ Thiếu Khanh, Quản Vọng không khỏi mắng một câu, "Tiểu khốn kiếp!"
Làm chuyện thì cứ giấu giếm như vậy, cứ nhất định bắt người ta đoán.
Nói rõ ra có thể chết được chắc?
Sau khi hiểu ra ý định của Lữ Thiếu Khanh, Quản Vọng chỉ có thể trong lòng mắng vài tiếng, rồi cũng rời khỏi phi thuyền, gia nhập vào chiến trường.
Xông vào trong làn sương Luân Hồi, hắn gặp ngay quái vật gầm rú xông tới.
Mắt đỏ ngầu, bộ dạng dữ tợn đáng sợ, giương nanh múa vuốt đánh tới.
"Hừ!"
Quản Vọng hừ lạnh một tiếng, lực lượng trong cơ thể vận chuyển, không cần hắn ra tay, lực lượng vô hình khuếch tán, mấy con quái vật xông lên đều kêu thảm rơi xuống.
Mấy con quái vật ở gần đó trực tiếp tan thành một đám huyết vụ phiêu tán.
Quản Vọng là Tiên Quân, tuy bị thương, nhưng đối với mấy con quái vật dưới Thiên Tiên vẫn dễ như trở bàn tay, biểu hiện rất nhẹ nhàng.
Quản Vọng di chuyển khắp xung quanh, quái vật lớp lớp xông tới không ngừng.
Nơi hắn đi qua, quái vật kêu la ngã xuống, phía sau lộ ra từng mảng từng mảng trống không.
Nhưng sương Luân Hồi cuồn cuộn, quái vật rất nhanh lại lấp đầy những chỗ trống.
Quản Vọng rất nhanh cảm thấy áp lực, quái vật vô tận, liên tục không ngừng, như thủy triều không dứt, giết thế nào cũng không hết.
Nhiều quái vật như vậy, làm sao giết cho xuể?
Quản Vọng ngẩng đầu nhìn phía xa, dù là Tiêu Y, Ân Minh Ngọc hay ba tên nhóc kia.
Tất cả đều đang dục huyết phấn chiến, ra sức chém giết.
Quái vật trước mặt bọn họ đều kêu la ngã xuống, tan xác.
Đối với mấy con quái vật thông thường, Tiêu Y bọn họ có thể giết trong chớp mắt.
Quản Vọng phát hiện một chuyện, dù là Tiêu Y hay Ân Minh Ngọc mấy người, trên cơ thể họ đều toát ra vệt trắng nhàn nhạt, mờ mờ ảo ảo lưu chuyển, phát ra một loại khí tức thánh khiết.
Sương Luân Hồi dưới ánh sáng trắng cũng tan đi, giúp bọn họ giảm áp lực rất lớn.
Quản Vọng cúi đầu nhìn mình, trên cơ thể của hắn cũng phát ra loại ánh sáng nhàn nhạt này, cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu.
Không chỉ vậy, Quản Vọng còn cảm thấy vết thương của mình đang dần chuyển biến tốt hơn, thực lực cũng đang tăng lên vững chắc.
Một khắc đồng hồ còn hữu dụng hơn mấy chục năm khổ tu.
Là kết tinh Tiên Đế sao?
Quản Vọng âm thầm nghĩ trong lòng.
Vung một cú đấm, chiến đấu nãy giờ mà hắn vẫn chưa thấy mệt mỏi, ngược lại càng đánh càng hăng.
Cảm giác này khiến Quản Vọng lập tức tỉnh táo hẳn.
Cảm giác áp lực ban nãy cũng tan biến không còn.
Hắn khí thế bừng bừng, hét lớn một tiếng, "Tới đi..."
Lập tức xuất thủ càng thêm mãnh liệt, giết càng lúc càng hăng.
"Rống!"
Một tiếng gầm giận dữ, một bóng đen xuất hiện, mang theo khí tức sắc bén, lao thẳng tới Quản Vọng mà đến.
Thần Quân trong đám quái vật Đọa Thần.
"Chả lẽ lại sợ ngươi?"
Quản Vọng không sợ ngược lại còn mừng, ta có thuốc kích thích, sợ cái thứ này làm gì!
Quản Vọng không còn lo lắng thương thế nữa, nhanh chóng lao vào chiến đấu với Thần Quân.
Ở xa, đám Tiêu Y cũng lần lượt bị Thần Quân Đọa Thần tìm đến, tất cả đều bắt đầu đại chiến.
"Không tệ!"
Lữ Thiếu Khanh đứng trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống, nhìn khắp thiên địa.
Trên đầu là Kế Ngôn và Đọa Thần nửa bước Tiên Đế, phía dưới là Tiêu Y, Quản Vọng mấy người và đám Thần Quân đang chiến đấu.
"Cứ để bọn nó đánh nhau như vậy đi..."
Lữ Thiếu Khanh khoanh chân ngồi xuống, ngáp dài, đồng thời làn sương Luân Hồi xung quanh từ từ không vào trong cơ thể hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận