Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2795: Ngươi dọa ta (length: 6540)

Cô nàng?
Phụt!
Quản Vọng thổ huyết.
Đồ đồng hương khốn kiếp này, đã không còn là dũng bình thường.
Mà là đầu óc có vấn đề, bị bệnh rồi.
Chắc chắn là lúc nãy ngã xuống bị vỡ đầu rồi.
Nếu không thì tuyệt đối sẽ không nói ra cái loại lời hỗn xược này.
Trời ơi, sao mình xui xẻo đến mức gặp phải cái tên đồng hương không đáng tin cậy này vậy?
Ân Minh Ngọc cũng chẳng khá hơn Quản Vọng là bao.
Cô ôm đầu, mặt mày hoài nghi nhân sinh.
Nàng không thể tưởng tượng nổi Lữ Thiếu Khanh dám gọi người phụ nữ trước mắt như vậy.
Cô nàng?
Ngươi gọi tiền bối người ta như thế có thể chết được à?
Cùng lắm thì ngươi gọi một tiếng cô nương cũng được.
Ngươi lại đi gọi người ta là cô nàng, ngươi đang đùa bỡn người ta đấy à?
Ngươi bị đánh chết thì bọn ta cũng vỗ tay hoan hô.
Cô nàng?
Người phụ nữ kia cũng hơi ngẩn ra, nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt mang theo vài phần hiếu kỳ.
"Ngươi có thể gọi ta Tinh!"
Thanh âm êm tai, như tiếng sao trên trời, cho người ta cảm giác dễ chịu, vui tai.
Tinh?
Mọi người âm thầm đọc cái tên này.
Nhưng mà cho dù là Quản Vọng thì hắn cũng lần đầu nghe được cái tên này.
Nghĩ nát óc cũng không tìm được bất cứ thông tin nào liên quan.
Lữ Thiếu Khanh không hề khách sáo, tiếp tục gọi, "Vậy có phải là còn có một người gọi Nguyệt cô nàng không?"
Vẻ mặt không khách sáo này khiến Quản Vọng trong lòng run lên, rất muốn bịt miệng Lữ Thiếu Khanh lại.
Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, tên khốn này!
Tinh không giận, vẫn thản nhiên, giọng điệu ôn nhu dễ nghe, "Không sai, còn một tháng nữa, bất quá không có ở đây."
Nói xong, Tinh nhìn Lữ Thiếu Khanh, nhẹ nhàng hỏi, "Tiểu gia hỏa, tên ngươi là gì?"
"Mộc Vĩnh!" Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc tim không đập, trực tiếp xưng tên Mộc Vĩnh.
Mẹ kiếp!
Quản Vọng và Ân Minh Ngọc đều im lặng.
Siêu cấp vô sỉ.
Tinh không nói gì, đôi mắt nhìn Lữ Thiếu Khanh, dường như xuyên thấu tim gan khiến Lữ Thiếu Khanh cảm thấy áp lực vô cùng.
"Được thôi," Lữ Thiếu Khanh dưới áp lực chỉ có thể chấp nhận, "Ta còn một cái tên khác là Lữ Thiếu Khanh, đừng có nói ra ngoài đấy, người bình thường ta không nói cho hắn đâu."
Quản Vọng:...
Ngươi coi người ta là cái gì thế? Trẻ con ba tuổi chắc?
Đúng là đồ đồng hương ngây thơ!
Tinh khẽ gật đầu, "Ta với ngươi không phải là lần đầu gặp mặt."
"Không làm ngươi sợ đấy chứ?"
Quản Vọng kinh ngạc, không phải chứ?
Hắn thật sự từng đến đây à?
Tiêu Y cũng ngạc nhiên.
Nhị sư huynh đến từ khi nào vậy? Sao mình không biết gì hết vậy?
Tò mò, Tiêu Y không nhịn được hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Nhị sư huynh, huynh đến đây hồi nào vậy?"
Lữ Thiếu Khanh không để ý đến Tiêu Y, mà là chìa tay ra trước mặt Tinh, "Làm sợ ta rồi, ngươi định đền bù cho ta như thế nào?"
Mẹ kiếp!
Quản Vọng đã cạn lời.
Hắn đã khẳng định đầu óc Lữ Thiếu Khanh có vấn đề thật rồi.
Đối diện với bá chủ thì dám đưa tay đòi lợi ích.
Bây giờ đối mặt với Tinh thì vẫn dám đưa tay đòi lợi ích.
Chẳng biết da mặt là gì, một chút biết điều cũng không có.
Tinh cũng không khỏi sửng sốt, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp một tên tiểu gia hỏa như vậy.
Sau một thoáng ngẩn ra, nàng không nhịn được cười nói, "Có ý tứ."
"Đừng có lải nhải," Lữ Thiếu Khanh tiếp tục la lối, "Ngươi làm ta sợ không ít lần đâu."
"Ta tới đây xong thì rơi xuống sông, lại bị ngươi túm lấy, ta sợ đến mức muốn tè cả ra quần."
"Ngươi không đền bù chút nào thì có được không?"
"Ngươi là tiền bối mà, đừng có làm mất mặt tiền bối..."
Quản Vọng đứng bên cạnh suýt chút nữa muốn ngất đi.
Đại ca à, ngươi đang làm cái gì vậy?
Đừng thấy người ta khách khí với ngươi mà được đà lấn tới.
Ngươi mà không khách khí, người ta cũng không khách khí với ngươi đâu, đến lúc đó thì ngươi khóc ở đâu?
Ánh mắt trong veo cũng đi theo nở nụ cười, "Tiểu gia hỏa thú vị."
"Ngươi muốn cái gì?"
Quản Vọng kinh ngạc, không phải chứ, đại lão à, ngươi vậy mà cũng không giận?
Ngươi đánh chết hắn đi, ngươi đánh chết hắn thì chẳng ai nói gì ngươi đâu.
Ngươi không đánh chết hắn, ngược lại có người nói ngươi sợ hắn đó.
Lữ Thiếu Khanh mừng rỡ, "Thật á? Ngươi có tiên thạch không?"
"Cho ta vài vạn ức đi."
Quản Vọng che mặt, đúng là vô liêm sỉ.
Đồ đồng hương khốn kiếp này còn biết xem mặt người mà ra giá.
Gặp thành chủ thì hét mấy ngàn ức, gặp tiền bối thì hét mấy vạn ức.
Tinh lần nữa ngẩn ra.
Nàng không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh lại muốn tiên thạch.
Thứ khác hắn không thèm à?
Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có!"
"Tiên thạch đối với ta đã không còn tác dụng gì."
Quản Vọng âm thầm gật đầu, vậy mới đúng chứ.
Thực lực càng mạnh thì tác dụng của tiên thạch càng nhỏ.
Đối với những tồn tại tuyệt thế mà nói, tiên thạch chẳng khác gì đá sỏi cả.
Đi đòi tiên thạch của những đại lão như vậy, đây là sỉ nhục ai vậy?
Lữ Thiếu Khanh không vui, "Không có tiên thạch? Ngươi nghèo như vậy hả? Uổng công là tiền bối đại lão."
"Vậy bảo bối đâu? Ví dụ như tiên khí gì đó, cho ta mươi cái, tám cái đi."
Quản Vọng nghiến răng, run rẩy nhìn Tinh.
Sợ Tinh bỗng nổi giận ra tay.
Đồ đồng hương khốn kiếp, một lòng muốn chết à?
Tinh lần nữa lắc đầu, "Không có!"
"Đồ của ta, không thể cho ngươi được, nếu không..."
"Nếu không cái gì?" Lữ Thiếu Khanh không vui, "Ngươi đừng có nói với ta, lấy đồ của ngươi, thì có người đến tìm ta gây sự đó nha?"
Tinh khẽ gật đầu, "Cũng có thể nói vậy, sẽ có những tồn tại mà ngươi không thể tưởng tượng được tìm tới ngươi."
Ây da, lời này nghe quen quen nha.
Quả nhiên là có liên quan đến tên tiểu đệ ma quỷ kia rồi.
"Ngươi không muốn cho thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có kiếm những cái cớ vớ vẩn này." Lữ Thiếu Khanh càng không vui hơn.
Cảm giác như là đi vào núi vàng rồi lại muốn tay không mà về vậy.
Những kẻ có liên quan đến tên tiểu đệ ma quỷ kia đều thế này sao?
"Thực lực của ngươi là gì?" Lữ Thiếu Khanh đột nhiên hỏi, "Tiên Đế sao?"
Quản Vọng và những người khác bắt đầu khẩn trương lên.
Vấn đề này bọn họ vẫn muốn biết.
Thực lực của người phụ nữ trước mắt này rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Bọn họ tiến vào chốn hỗn độn này, lại vô tình tiến vào thế giới trong lòng bàn tay của người phụ nữ.
Bọn họ chẳng hề phát giác ra gì cả, thực lực như vậy thì ngoài Tiên Đế ra, còn ai làm được chứ?
Biểu cảm của Tinh cuối cùng cũng có chút thay đổi, im lặng một hồi rồi từ từ nói, "Ta không phải..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận