Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1662

Chương 1662Chương 1662
"Dược hoàn, dược hoàn!"
Lữ Thiếu Khanh thở dài một tiếng, Trung Châu đã lẻ tẻ xuất hiện quái vật màu đen.
Còn ở Tê Châu này cũng xuất hiện khe hở hư không, nếu không phải hắn, không ai có thể đóng được.
May là quái vật chưa lập tức phát hiện, nếu không Tê Châu sẽ bị luân hãm đầu tiên.
"Đều do lão già Hề Ung, chơi tự bạo, hại người hại mình."
"Tương lai, có lẽ chỗ nào cũng không an toàn."
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, sau khi xử lý xong chuyện ở đây, hắn trở vê môn phái. Lúc hắn trở về môn phái đã cách thời gian hắn rời đi gần hai tháng.
Sau khi trở về, Lữ Thiếu Khanh phát hiện môn phái trên dưới đều lộ ra một cỗ phấn chấn.
Kết quả chiến đấu với Quy Nguyên Các Lữ Thiếu Khanh vẫn chưa biết rõ lắm.
Nhưng từ phản ứng của những đệ tử này có thể thấy, kết quả hẳn là rất không tệ.
Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, hắn không đi tìm chưởng môn hoặc ai.
Hiện tại môn phái hẳn là bề bộn nhiều việc, chưởng môn càng bận đến chân không chạm đất, hắn có choáng váng mới đi tìm chưởng môn.
Đi rồi, chắc chắn sẽ bị bắt đi lính.
Chẳng bằng quay về Thiên Ngự Phong ngủ một giấc hoặc đi chữa thương.
Lữ Thiếu Khanh chậm rãi ung dung, yên lặng trở lại Thiên Ngự Phong.
Thiên Ngự Phong nơi này vô cùng yên tĩnh, Thái Mân cũng không ở đây, tuy nhiên điều này cũng hợp ý Lữ Thiếu Khanh.
Hắn trở về phòng mình, mỉm cười, thân hình lóe lên, tiến vào Thời Quang ốc.
Lữ Thiếu Khanh đi đến trước mặt quan tài, hung tợn nói với quan tài: "Không tăng giá đấy chứ?"
"Tăng giá ta phá hủy vách quan tài của ngươi, moi xương cốt ngươi ra."
"Cho ta mười năm trước đi!"
Thời gian mười năm, Lữ Thiếu Khanh bỏ ra khoảng hai năm để dưỡng thương, quá đau đớn.
Khoảng cách kia của Lữ Thiếu Khanh gần như ăn trọn toàn bộ uy lực tự bạo của Hề Ung.
Nếu như không dựa vào tiểu đệ Tử Quỷ hỗ trợ, Lữ Thiếu Khanh sẽ hoàn toàn bị diệt.
Lữ Thiếu Khanh nhìn cơ thể đang được chữa trị của mình càng thêm thương cảm.
Mất hết một trăm triệu linh thạch rồi, tổn thương quá.
Nhục thể bị thương có thể khôi phục, tim bị thương khó mà hồi phục.
"Haizz, may mắn có chút đền bù, nếu không chắc ta khóc chết mất."
Trong tay Lữ Thiếu Khanh xuất hiện một viên ngọc giản, đây là công pháp hắn dọa dẫm lấy được từ trong tay tiểu đệ Tử Quỷ.
Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm!
"Nhưng mà..." Lữ Thiếu Khanh lại nói thầm: "Cái tên này nghe mắc chứng Chunibyo quát"
"Cái tên quá càn rỡ cũng không phải chuyện gì tốt, cũng không phù hợp với người Khiêm nhường như ta, vẫn nên đổi tên thôi."
Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm, trăng trăng sao sao, còn hai chữ tiên vương nữa, không chừng sẽ khiến người ta miên man bất định.
Giống như Lữ Thiếu Khanh lo lắng về Tiên Hỏa Cầu Thuật, nói không chừng có thế lực cổ xưa truyền thừa nào biết được, từ đó dẫn tới nguy hiểm của mình.
Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, nghĩ một hồi được tới mấy cái tên: "Rùa rụt đầu, xác rùa đen." Nhưng rất nhanh hắn chỉ lắc đầu bác bỏ: "Được rồi, nghe giống như chửi mình, vẫn nên nghĩ tên khác thôi."
Cuối cùng, Lữ Thiếu Khanh nghĩ ra một cái tên rất hài lòng: "Tử Quỷ Vương Bát Cấm!"
Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng với cái tên này, cười đắc ý: "Khì khì, ta quả nhiên thông minh, thêm vào chữ Tử Quỷ thì không còn là chửi mình nữa rồi."
"Tử Quỷ Vương Bát Cấm, đây đúng là một cái tên rất hay, khì khi."
Sau khi đắc ý cười vài tiếng, Lữ Thiếu Khanh bắt đầu tham ngộ.
Đây là công pháp bảo mệnh, nhất định phải nghiêm túc học tập.
Về sau gặp phải tự bạo binh ít nhất có thể giữ được mình, không cần tiểu đệ Tử Quỷ ra tay, cũng sẽ không cần lãng phí linh thạch. Tất cả đều không bằng dựa vào bản thân. Lữ Thiếu Khanh đưa lưng về phía quan tài lĩnh hội, thời gian dần dần trôi qua.
Linh khí hội tụ, chung quanh như dâng lên sương mù màu trắng.
Nữ nhân bóng hình xinh đẹp xuất hiện bên trên quan tài, trên gương mặt tuyệt mỹ lại dày đặc mấy đen, gần như có thể thấy nàng đang nghiến chặt hàm răng.
Nàng giơ ngọc thủ thon thả lên, ngọc thủ trắng noãn như ngọc, tựa như một kiện tác phẩm nghệ thuật, nhưng năm ngón tay thon dài tản ra quang mang nhàn nhạt mơ hồ.
"Ô Quy Vương Bát?"
Chung quanh nữ nhân quanh quẩn tiếng nghiến răng nghiến lợi, nàng hận không thể vung một cái bạt tai thu thập Lữ Thiếu Khanh.
Hành động này của Lữ Thiếu Khanh quả thực đã chọc nàng hết sức tức giận.
Tử quỷ, vương bát, ô quy nếu nói bên trong không bao gồm luôn nàng, trẻ con ba tuổi cũng không tin.
Nhưng cuối cùng tay của nữ nhân vẫn không đánh tới.
Ngược lại nàng đặt tay trước người mình, so với trước kia tay nàng đã càng thêm chân thực, không còn cảm giác hư ảo như trước mà đã có xúc cảm chân thực.
Tình huống của nàng càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp.
Bỗng nhiên, nữ nhân lộ ra nụ cười đủ để mê hoặc chúng sinh, nhìn Lữ Thiếu Khanh, giọng nói một lần nữa quanh quẩn ở chung quanh. "Một ngày nào đó, ta sẽ nói chuyện nghiêm túc với ngươi một chút."
Giọng nói bình tĩnh, thanh đạm như gió, ôn nhu dễ nghe.
Nhưng mà chung quanh lại nổi lên một cỗ hàn phong khiến Lữ Thiếu Khanh đang lĩnh hội mà cơ thể cũng run lên như cảm thấy rét lạnh.
Nữ nhân thấy Lữ Thiếu Khanh có dấu hiệu thức tỉnh liền vung tay lên, bóng dáng biến mất, đồng thời linh khí chung quanh bao lấy Lữ Thiếu Khanh, khiến hắn càng thêm an tâm lĩnh hội.
Thời gian còn lại thoáng một cái đã qua, Lữ Thiếu Khanh từ từ lui ra khỏi tham ngộ.
Tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên Lữ Thiếu Khanh làm là nhìn bốn phía, thấp giọng thâm thì: "Kỳ quái, trước đó hình như cảm thấy hơi lạnh, ăn nhiều linh thạch như vậy chẳng lẽ đã trở nên cao cấp hơn, có đủ bốn mùa thời tiết à?"
"Đây đều là linh thạch của ta, ngãm lại đều đau lòng. Nhưng mà bộ công pháp Tử Quỷ Vương Bát Cấm này cũng không tệ lắm, cũng coi như có thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của ta."
Bộ công pháp Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm này rất mạnh, cũng là công pháp vượt qua cấp Thiên.
Tinh Nguyệt Tiên Vương Cấm không hề có chút lực công kích, chủ yếu là phòng hộ.
Lữ Thiếu Khanh lĩnh hội nhiều năm, hiện tại cũng chỉ mới coi như nhập môn, với thực lực cảnh giới bây giờ của hắn mới chỉ triển khai được một lần, không thể thi triển lần thứ hai.
Giống Lục Tiên Kiếm quyết, chiêu thứ nhất Tinh Lạc hắn có thể dùng vài lần.
Chiêu thứ hai Nguyệt Vẫn dùng một lát, người khác sẽ bị hút khô.
"Công pháp tiểu đệ Tử Quỷ đưa đều là công pháp tốt nhưng đều là công pháp quá cao cấp, muốn thật sự phát huy uy lực chân chính cần phải có thực lực và cảnh giới cường đại hơn" Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Bất kể như thế nào, có dù sao cũng tốt hơn không có."
"Về sau gặp phải tự bạo binh vẫn nên chạy trước thì hơn."
Thiếu Khanh đứng lên, sau khi đảo mắt một vòng liền đưa tay gõ bàn, mang theo vẻ tiểu nhân đắc ý quát quan tài: "Tử Quỷ, an phận một chút cho ta!"
Sau đó dương dương đắc ý rời đi, sau khi Lữ Thiếu Khanh rời đi, linh bài trên bàn nhảy lên mấy lần. Chương 1663
Lữ Thiếu Khanh xuất quan, tinh thân sáng láng, tâm tính vui vẻ, đương nhiên là đắc ý đi tới dưới gốc cây nằm ngủ.
Thiên Ngự phong lớn như thế mà chỉ có một mình hẳn, dù là khuê nữ Tiểu Hắc cũng có Doãn Kỳ hỗ trợ chăm sóc vì trận chiến lúc trước.
Hiện giờ vẫn đi theo Doấn Kỳ.
"Thật thanh tịnh."
Lữ Thiếu Khanh hài lòng duỗi lưng một cái, đập linh đậu, đắc ý xem Thiên Cơ bài.
Thời gian đã qua hơn hai tháng, phái Lăng Tiêu và Quy Nguyên Các chiến đấu chính là chuyện lớn nhất Tê Châu.
Đương nhiên các Thiên Cơ giả phải trắng trợn đưa tin xoay quanh chuyện này.
Chiến đấu giữa Phái Lăng Tiêu và Quy Nguyên Các đại khái đã kết thúc ư?
Quy Nguyên Các đã mất đi hai chiến lực đỉnh cao lợi hại nhất là Hê Ung và Sào Diễn, không có Hóa Thần, cũng đã mất đi vũ khí chấn nhiếp.
Mấy năm trước, Lữ Thiếu Khanh đã làm thịt hai Nguyên Anh của Quy Nguyên Các, khiến cho số lượng Nguyên Anh trong Quy Nguyên Các tụt xuống vị trí hạng chót trong ba môn phái lớn.
Dù mấy năm nay có phát triển, nhưng xét về cả số lượng và cả chất lượng Nguyên Anh, Quy Nguyên Các cũng không bằng phái Lăng Tiêu.
Bên này phái Lăng Tiêu cũng dốc toàn bộ lực lượng. Ngu Sướng, Lục Tế cùng một đám cao thủ Nguyên Anh dẫn theo đông đảo đệ tử đi vây công Quy Nguyên Các.
Trong trận đại chiến, các cao thủ Quy Nguyên Các theo Chưởng môn Nghiêm Thuần cầm đầu liên tiếp vẫn lạc, cuối cùng thất bại thảm hại, tổng bộ Quy Nguyên Các bị công phá.
Các đệ tử còn lại đều nhao nhao chạy trốn tứ phía.
Những người còn lại không thể không đầu hàng, trở thành tù binh của phái Lăng Tiêu.
Mặc dù tổng bộ Quy Nguyên Các đã bị công phá, nhưng côn trùng trăm chân, chết rồi hãy còn giấy giụa.
Dù sao cũng là một trong ba môn phái lớn của Tề Châu, có phạm vi thế lực khổng lồ, có vô số thế lực bên dưới có quan hệ mật thiết, dây dưa cực sâu.
Thậm chí, có thế lực vốn làm một bộ phận của Quy Nguyên Các. Tổng bộ bại vong, rất nhiều thế lực từ bỏ chống lại, đầu hàng phái Lăng Tiêu, nhưng cũng có thế lực dựa vào lợi thế hiểm yếu mà chống cự, dự định huyết chiến đến cùng với phái Lăng Tiêu.
Cho nên, tuy trận đại chiến đã kết thúc, nhưng các trận chiến trong phạm vi nhỏ vẫn còn tiếp tục diễn ra.
Phái Lăng Tiêu sẽ còn phải bận bịu trong một khoảng thời gian rất dài nữa.
Nhưng những điều này đều chẳng liên quan đến Lữ Thiếu Khanh.
Hắn đã làm chuyện nên làm, chuyện sau này, hắn không có ý định nhúng tay.
Mặc dù với thực lực của mình, nếu hắn ra tay sẽ có thể nhanh chóng quét sạch các dư nghiệt của Quy Nguyên Các.
Nhưng cũng chính vì vậy, các đệ tử khác của phái Lăng Tiêu sẽ không được rèn luyện. Lữ Thiếu Khanh năm trên võng, nhìn thân cây trên đỉnh đầu, trầm lặng nói: "Sớm muộn gì ma tộc cũng sẽ tấn công, cả quái vật màu đen cũng vậy."
"Tương lai nhất định sẽ là hoàn cảnh chiến hỏa liên miên, không tranh thủ lúc này rèn luyện cho kỹ, đến lúc đó gặp phải ma tộc hoặc quái vật sẽ chỉ có một kết cục là chết cực nhanh."
Các tu sĩ Thập Tam Châu so với ma tộc và bọn quái vật chẳng khác nào con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn trong bãi chăn nuôi, gặp phải ma tộc, quái vật có như mãnh hổ sư tử, cừu nhỏ sẽ bị xé tan tành chỉ trong chớp mắt.
"Ôi, ta không ra tay cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi. Mọi người cố gắng lên. Cố lên!"
Còn hơn nửa năm nữa, Lữ Thiếu Khanh triệt để nằm chết trong Thiên Ngự phong.
Thích thì gọi đồ ăn đến, không thì ngủ một giấc.
Về chuyện tu luyện, hắn không có gấp, trong vòng hơn nửa năm chỉ có thể dùng phòng thời gian một lần.
Dục tốc bất đạt, Lữ Thiếu Khanh biết rõ đạo lý này.
Nếu hắn là Kế Ngôn,
Chắc chắn sẽ tu luyện từng giây từng phút, dựa vào phòng thời gian hy vọng có thể sớm tiến vào Luyện Hư kỳ.
Nhưng hắn không phải Kế Ngôn.
Trời sinh hắn đã lười nhác, không thích vội vàng xao động liều lĩnh, ngược lại hoàn toàn với tính cách của Kế Ngôn.
So về cảnh giới, hắn chú trọng đến nội tâm của mình hơn.
Hắn ở đây làm một trạch nam lười biếng, nhìn thì như không làm được việc gì đàng hoàng, nhưng thực ra là đang tu tâm.
Càng quan trọng hơn là: "Không có bao nhiêu linh thạch, nên dùng tiết kiệm một chút."
Nói đến chuyện linh thạch, Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn trời, ưu thương vô hạn.
"Lúc trước mấy vạn, mười mấy vạn cũng cảm thấy không đủ linh thạch, tại sao bây giờ có thể kiếm được trăm vạn, ngàn vạn, cũng không đủ dùng đây?"
Dường như cuộc sống khổ sở này trôi qua không có gì thay đổi.
Liều sống liều chết vẫn là khổ thế này.
Nghĩ suốt một hồi, cuối cùng Lữ Thiếu Khanh cũng tìm ra được nguyên nhân: "Nói cho cùng, vẫn là tại tiểu đệ ma quỷ, thấy ta kiếm được nhiều tiền bèn ngoác mồm sư tử, tự tiện tăng giá."
Lắc đầu bi thương chốc lát, Lữ Thiếu Khanh khẽ đảo cổ tay, một tấm ngọc giản xuất hiện.
Hẳn cầm ngọc giản nhìn một lát rồi phiền muộn lắc đầu lẩm bẩm: "Trận pháp cấp sáu cần nhiều vật liệu quá."
"Cũng không biết trong tay tiểu đệ ma quỷ có trận pháp cấp bảy không nữa, nhưng dù có ta cũng không cách nào bố trí được."
Cấp sáu trận pháp đã cần dùng rất nhiều vật liệu ròi, thu hoạch mấy năm nay của Lữ Thiếu Khanh cũng đủ để vượt qua một môn phái hạng trung nhưng vẫn không sưu tầm đủ vật liệu nữa.
Nếu là cấp bảy, đừng nói hắn, dù là phái Lăng Tiêu cũng không có khả năng góp đủ vật liệu. Vật liệu cấp bảy không phải muốn có là có, có một vài thứ trăm ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện.
Mị gia có thể có được đại trận cấp bảy cũng phải mất mấy ngàn năm tích lũy mới có được đủ tài lực bố trí ra đại trận cấp bảy.
Cho nên, Lữ Thiếu Khanh không có ý định đi tìm tiểu dệ ma quỷ đòi trận pháp cấp bảy, có muốn hắn cũng không bố trí được, chưa kể, hiện tại hắn cũng không có cớ gì để gây sự với tiểu đệ ma quỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận