Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2994: Heo đều không cần bảy năm (length: 6708)

Phá thiên kiếp?
Rất nhiều người đều im lặng.
Ngươi xem thiên kiếp này là cái gì vậy?
Nhà tranh?
Dám nói như vậy, trời không đánh chết ngươi sao?
Từ Trị thì không nhịn được cười ha hả, "Đồ ngốc!"
Hắn đã tìm ra cách đối phó với Lữ Thiếu Khanh.
Có Kế Ngôn ở đây, hắn có thể đứng ở thế bất bại.
Đối mặt với việc Lữ Thiếu Khanh gào thét với Kế Ngôn, hắn thấy đó chỉ là sự cuồng nộ bất lực.
"Ngu ngốc, thiên kiếp của nửa bước Tiên Đế, bước đầu tiên thì dễ, bước thứ hai mới là khó nhất."
Hắn vừa âm thầm chữa thương, vừa phổ cập kiến thức cho đám người, "Mấy tháng đã vượt qua, đã là thiên tài trong các thiên tài rồi, ức vạn năm có một."
"Tình hình bình thường, đều phải tính đến năm, mấy chục năm, thậm chí trăm năm cũng có khả năng."
"Bây giờ mới qua bao lâu, ngươi cho rằng hắn có thể vượt qua?"
Mặt Từ Trị lộ vẻ mỉa mai, nhìn Lữ Thiếu Khanh như nhìn kẻ ngốc.
Bây giờ mới qua bao lâu?
Được hai ngày không?
"Ngươi dùng bao lâu?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại hắn một câu.
Nếu là vấn đề khác, Từ Trị chắc chắn không trả lời.
Nhưng vấn đề này, hắn nhất định phải trả lời.
Từ Trị ngạo nghễ trả lời, "Bảy năm!"
Không ít người nghe vậy, mặt lộ vẻ hâm mộ và kính sợ.
Theo lời Từ Trị nói, thời gian càng ngắn, thiên phú càng mạnh.
Từ Trị có thể nói là một siêu cấp thiên tài.
Có thể vượt qua bước thứ hai thiên kiếp trong thời gian ngắn như vậy, thiên phú như vậy thật kinh người?
"Ngọa Tào," Lữ Thiếu Khanh nghe vậy kêu lên, "Bảy năm lâu như vậy?"
"Dù là con lợn cũng không cần nhiều thời gian thế!"
"Mẹ nó, nếu ta mà bảy năm mới qua thiên kiếp, ta đã tự đào hố chôn mình rồi, đến bia cũng không dám dựng."
"Mất mặt quá đi!"
Mặt Từ Trị lập tức đỏ lên.
Vốn nghĩ nói bảy năm để Lữ Thiếu Khanh hâm mộ, sùng bái.
Không ngờ lại bị sỉ nhục như vậy.
Heo?
Mẹ nó, heo có thể tu luyện đến nửa bước Tiên Đế sao?
Một trăm, một vạn con heo cũng không bằng ta một nửa.
Đồ đáng chết.
Từ Trị tức giận đến run cả người.
Ở phía xa, sau khi đám người nghe xong cũng âm thầm lắc đầu.
Cảm thấy Lữ Thiếu Khanh quá độc mồm độc miệng.
Lam Kỳ cười lạnh, "Hừ, thời gian bảy năm đủ để chứng minh Từ tiền bối là thiên tài."
"Hắn dám sỉ nhục một vị thiên tài như vậy sao?"
"Thiên tài?" Tiêu Y khinh bỉ, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Lam Kỳ, "Thế nào gọi là thiên tài?"
"Ở trước mặt hai sư huynh của ta, ai dám gọi là thiên tài?"
Trong lòng Tiêu Y, chỉ có hai vị sư huynh của nàng mới xứng đáng được gọi là thiên tài.
Mấy cái gọi là thiên tài kia đều chỉ là giả thôi.
Không ai so được hai vị sư huynh của nàng.
Lời này lọt vào tai Lam Kỳ đặc biệt chói tai.
Hắn thừa nhận Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn đều là thiên tài.
Nhưng mà, các ngươi là thiên tài thì người khác cũng là thiên tài, có gì hay mà khoe khoang?
Lam Kỳ hừ lạnh nói, "Nực cười, Kim tiền bối, Côn tiền bối, Yến tiền bối, Từ tiền bối, bọn họ ai mà chẳng phải thiên tài?"
"Thiên tài?" Tiêu Y cười lạnh, "Ngươi có biết nhị sư huynh của ta trước đó còn không phải nửa bước Tiên Đế không?"
Lam Kỳ trong nháy mắt ngậm miệng lại, những người xung quanh cũng vậy.
Lam Kỳ cắn răng, vẫn không cam lòng nói, "Không, không thể nào!"
"Ta không tin hắn trong thời gian ngắn như vậy có thể thành nửa bước Tiên Đế, hắn... trước kia hắn đang giả vờ."
Không ít người âm thầm gật đầu, chỉ có vậy mới có thể giải thích được.
Lữ Thiếu Khanh trước đó là đang giả heo ăn thịt hổ!
Nếu không sao có người trong thời gian ngắn mấy tháng đã thành nửa bước Tiên Đế?
Chắc chắn là kẻ hèn hạ giả heo ăn hổ.
Quản Vọng lại yếu ớt nói, "Mấy năm trước ta gặp hắn, hắn chỉ là Địa Tiên cảnh."
Lam Kỳ như bị bóp cổ họng, há mồm nửa ngày không nói được chữ nào.
Nếu là vậy, thiên phú của Lữ Thiếu Khanh càng thêm đáng sợ.
"Không, không thể nào..." Lam Kỳ cuối cùng chỉ có thể cắn răng, "Không thể nào có ai lợi hại như vậy..."
Ở phía xa, sau khi lấy lại tinh thần, Từ Trị gầm thét với Lữ Thiếu Khanh, "Đáng chết thằng nhóc Bạch Mao, ta muốn giết ngươi!"
Vậy mà lại dám nói hắn không bằng con heo?
Còn có cái gì sỉ nhục hơn thế này không?
Đồ đáng chết, ngươi nhất định phải chết.
"Má!" Lữ Thiếu Khanh cũng bắt đầu gầm lên, "Ngươi còn la? Ngươi còn la?"
"Ta nhất định giết chết ngươi, nếu không ta không đáng làm người!"
"Hừ!" Từ Trị tức đến không muốn nói chuyện, lần nữa vung quyền xuất thủ.
Hắn biết kiếm của Lữ Thiếu Khanh sắc bén, cũng biết trước đó Lữ Thiếu Khanh lưu lại lực, đánh nhau chưa chắc chiếm được lợi thế.
Cho nên, mục tiêu của hắn chính là Kế Ngôn sau lưng Lữ Thiếu Khanh.
Dù bây giờ bị Lữ Thiếu Khanh ép ra xa cả trăm dặm, nhưng khoảng cách đó trong mắt hắn không khác gì trước mặt.
Một quyền đánh ra, tỏa ra dao động kinh khủng, rung trời chuyển đất.
Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể lần nữa kiên cường chống đỡ.
Kiếm quang bay múa, đánh tan cú đấm này.
Nhưng hắn cũng không chịu nổi.
Đánh trực diện, không có cách nào vòng tránh, đối đầu trực tiếp, chung quy là lưỡng bại câu thương.
Lực của Từ Trị không hề yếu, Lữ Thiếu Khanh cũng đã chịu không ít khổ sở.
Đỡ được một quyền của Từ Trị, Lữ Thiếu Khanh lần nữa hét với Kế Ngôn, "Xong chưa?"
"Lề mề quá, ta sắp bị đánh chết rồi."
"Ngươi mà không bắt đầu, ngươi xem ta có còn quản ngươi không?"
Từ Trị nghe vậy, cười ha ha, "Đồ ngốc!"
"Không biết sống chết!"
Từ Trị cảm thấy sách lược của mình có hiệu quả.
Hắn ra tay với Kế Ngôn, Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể cùng hắn cứng đối cứng.
Về sức mạnh của mình, Từ Trị vẫn rất tự tin.
Ngươi có vũ khí, lực sát thương ta không bằng ngươi.
Nhưng sức mạnh của ta không phải thứ ngươi có thể cản được.
"Chết!"
Từ Trị lại ra tay với Kế Ngôn.
Sát khí ngút trời, một quyền đánh nát cả thiên địa.
Ở phía xa, Lam Kỳ và những người khác cười lạnh không thôi.
Lam Kỳ thậm chí còn khẳng định chắc chắn, "Chết chắc!"
Nhưng mà!
Lữ Thiếu Khanh lại đột nhiên tránh ra một bước, khiến đồng tử của Từ Trị co rút lại.
Lam Kỳ và mọi người kinh hãi, muốn làm gì?
Chẳng lẽ mặc kệ Kế Ngôn?
Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Kế Ngôn đang nhắm mắt nãy giờ đột nhiên mở mắt ra.
Vô Khâu kiếm lơ lửng trước mặt, kiếm quang tăng vọt.
Trong nháy mắt, kiếm quang sắc bén bùng phát, thôn phệ Từ Trị....
Bạn cần đăng nhập để bình luận