Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 831 - Tiểu Á, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?



Chương 831: Tiểu Á, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCung Trứ ngơ ngác.Không phải một trăm ba mươi vạn viên linh thạch sao? Sao lại có thêm một trăm viên nữa vậy?Nhìn phi thuyền xa xa, trong lòng Cung Trừ có một dự cảm bất thường."Mau, mau trở về, tìm lão tổ..."Miêu Hồng Tuấn bên này vừa trở lại Miêu gia, đã đi đến chỗ Đại trưởng lão Miêu Vu đầu tiên.Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Miêu Vu, ông ta lại càng hoảng sợ: "Đại trưởng lão..."Miêu Vu không muốn nói thêm gì, lão ta khoát tay: "Kiềm chế tộc nhân, đừng để bọn họ trêu chọc tiểu tử Trương Chính kia."Miêu Hồng Tuấn gật đầu: "Đại trưởng lão yên tâm, con đã phân phó, trong khoảng thời gian này phải làm việc khiêm tốn, cách bọn họ thật xa. Chúng ta không đi trêu chọc hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không tới gây phiền toái cho chúng ta."Nhưng mà vừa dứt lời, Miêu Kinh Tuyên từ xa nhảy tới: "Đại ca, đại ca, hai tên kia lại trở về Miêu gia chúng ta ở.""Cái gì?" Miêu Hồng Tuấn nhảy lên cao ba trượng, ông ta cũng không để ý phải nói gì với Đại trưởng lão, trực tiếp lao ra muốn xem trong hồ lô của hai người bọn họ rốt cuộc bán thuốc gì.Giọng Miêu Vu từ phía sau truyền đến: "Đúng rồi, ta đã đồng ý, còn phải cho hắn một trăm vạn linh thạch.""Bịch!" Miêu Hồng Tuấn thẳng tắp từ trên trời rơi xuống...Lữ Thiếu Khanh trở lại chỗ ở, mới vừa nằm xuống còn chưa kịp duỗi lưng, Miêu Hồng Tuấn và Miêu Kinh Tuyên đã tìm tới cửa."Làm gì?" Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không tốt: "Quấy nhiễu giấc mộng của người khác, tội ác tày trời."Vẻ mặt hai đại hán vạm vỡ là Miêu Hồng Tuấn và Miêu Kinh Tuyên mơ hồ.Ngươi oán khí tràn đầy là có ý gì? Hóa ra chúng ta tới tìm ngươi là quấy rầy giấc ngủ của ngươi sao? Đây là chỗ của Miêu gia chúng ta mà?Việc ngươi tới nơi này, chúng ta còn chưa kịp oán giận ngươi, ngươi ngược lại dám oán giận chúng ta?Ánh mắt Miêu Kinh Tuyên nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo sợ hãi, nổi giận đùng đùng: "Ngươi còn tới nơi này làm gì?"Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, trong lòng khinh bỉ thật sâu, quả nhiên đa số người Ma tộc không có đầu óc.Nhưng mà ngẫm lại nơi này dù sao cũng là nơi ở của người ta, vẫn nên cho chút mặt mũi đi.Lữ Thiếu Khanh thành thật nói: "Ở thành Tam Vũ này chúng ta không có chỗ ở, chỉ có thể nghỉ ngơi ở đây thôi. Làm sao? Không phải là muốn đuổi chúng ta đi chứ?""Đúng vậy." Miêu Kinh Tuyên hét lớn một tiếng: "Miêu gia chúng ta không hoan nghênh các ngươi, các ngươi lập tức rời đi đi."Vừa nghĩ tới hai người này ở chỗ Miêu gia, Miêu Kinh Tuyên đều cảm thấy ghê tởm và lo lắng.Hai người này giống như bom, cũng không biết sẽ nổ tung khi nào.Một khi nổ tung, Miêu gia nhất định sẽ bị nổ tan xương nát thịt.Lữ Thiếu Khanh khinh thường cười xùy một tiếng: "Ngươi là thứ gì? Gia chủ của ngươi còn chưa nói chuyện, ngươi ở chỗ này hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì?"Sau đó lại nghiêm túc nói với Miêu Hồng Tuấn: "Miêu gia chủ, loại đệ đệ vô lễ này không cần làm gì, đánh chết ông ta đi. Để tránh mang đến tai họa cho Miêu gia."Miêu Hồng Tuấn ngăn Miêu Kinh Tuyên lại, ông ta hít sâu một hơi, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Trương Chính công tử, nếu ngươi còn tiếp tục ở chỗ này thì không tốt lắm đâu."Lữ Thiếu Khanh hỏi ngược lại: "Có gì không tốt? Hoàn cảnh nơi này rất đẹp, ta ở rất thoải mái, rất tốt. Đương nhiên, người Miêu gia các ngươi không đến quấy rầy ta thì càng tốt. Ta rất hài lòng với nơi này, ngươi không cần lo lắng ta sẽ ghét bỏ. Không cần lo lắng, đến lúc đó khi rời đi, ta sẽ cho ngươi một lời khen năm sao."Trong lòng Miêu Hồng Tuấn chửi một vạn câu mẹ nó, vô số từ chết tiệt phi nước đại trong đầu.Ông ta muốn đi cào tường.Mẹ nó, ai muốn lời khen năm sao của ngươi, ngươi cho ta một đánh giá kém năm sao được không?Ta ước gì ngươi ghét bỏ chỗ này của ta, mau cút khỏi chỗ này của ta.Ông ta hít sâu một hơi, đè nén tức giận trong lòng, nặn ra một nụ cười khó coi: "Trương Chính công tử, ngươi xem, ngươi và sư huynh ngươi có thực lực mạnh như vậy, chúng ta lo lắng sẽ chậm trễ các ngươi. Ở thành Tam Vũ này còn có không ít nơi tốt hơn có thể cung cấp chỗ ở cho hai vị công tử, ngươi xem..."Lữ Thiếu Khanh phất tay cắt ngang lời ông ta: "Không cần, ta chính là muốn ở chỗ này. Nếu không phục, các ngươi cứ ra tay đuổi chúng ta ra ngoài đi."Nếu ta đánh thắng được ngươi, ta đã sớm ra tay giết chết các ngươi rồi. Cần gì phải ăn nói khép nép với các ngươi ở chỗ này?Miêu Hồng Tuấn mắng to trong lòng.Nhưng nhìn bộ dáng vô lại của Lữ Thiếu Khanh, ông ta chết lặng.Hai nhà Miêu gia và Câu gia hiện tại thật vất vả mới thương nghị ước định cùng tiến cùng lùi, Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn ở chỗ này, điều này sẽ làm cho người Câu gia thấy thế nào?Hết lần này tới lần khác, bọn họ lại đánh không lại Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.Miêu Hồng Tuấn không có cách nào, ngay tại lúc ông ta đau đầu, Miêu Á tới.Miêu Á nói với Miêu Hồng Tuấn; "Phụ thân, hai vị công tử nguyện ý ở lại đây là vinh hạnh của Miêu gia chúng ta mà. Làm sao có thể đuổi người ta ra ngoài chứ?"Lữ Thiếu Khanh vừa lòng, khen ngợi một câu: "Miêu tiểu thư nói không sai. Miêu gia chủ, ngươi còn phải học tập nữ nhi nhiều hơn mới được."Miêu Hồng Tuấn tức chết, nữ nhi muốn làm gì?Nếu không phải ngươi mang bọn họ đến Miêu gia, hiện tại cũng sẽ không làm cho ông ta đau đầu như vậy đâu.Miêu Kinh Tuyên không dám hét lớn với Lữ Thiếu Khanh, dứt khoát trút cơn giận lên người Miêu Á: "Tiểu Á, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận