Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2010

Chương 2010Chương 2010
Nhóm dịch: Thiên Tuyết Song, khi bọn họ tiếp xúc với làn khói đen lại cảm giác dường như làn khói đen không chỉ ăn mòn thân thể mình mà còn hấp thu cắn nuốt linh lực trong cơ thể mình, thậm chí cả huyết nhục cũng như bị gặm nhấm. Càng đáng sợ hơn là, không biết từ khi nào một cỗ khí tức âm lãnh đã bắt đầu ảnh hưởng đến bọn họ.
Khí tức của bọn họ đã bắt đầu trở nên bạo ngược, ánh mắt dần dần trở nên hung ác, đồng thời hai mắt cũng bắt đầu văn lên tơ máu. Bỗng nhiên, một tầng hào quang màu trắng phủ xuống, quét sạch khí tức dơ bẩn trên thân họ, khiến cho bọn họ tỉnh táo lại.
“Tiền... tiền bối.”
Liễu Xích ngẩng đầu, Bạch Thước lại xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Rời khỏi nơi này rồi tính!” Bạch Thước vung tay lên, mang theo Liêu Xích và Hung Trừ rời khỏi phạm vi khói đen, lần nữa tập trung với đội Doanh Kỳ
Trước mắt bọn họ, phía xa xa, màn sương đen cuồn cuộn không ngừng từ mặt đất phun ra.
Mà càng lúc khói đen càng đen hơn nữa.
Nhìn màn sương đen cuồn cuộn, lòng mọi người đầu phát run.
Thân là Luyện Hư kỳ, trước mặt làn khói đen bọn họ cũng sinh lòng sợ hãi. “Tiền... tiền bối, cái này....” Bạch Thước lại càng tái nhợt hơn nữa, thông báo: Xương Thần, sắp ra rồi."
Lời này không khác gì sét đánh giữa trời quang, chấn động một loạt Luyện Hư kỳ hoa mắt choáng đầu, con tim nhỏ nhảy loạn, sợ hãi không thôi.
Đại nạn lớn nhất của Yêu tộc sắp tới rồi sao?
“Làm sao bây giờ?” Có người run rẩy hỏi.
Không phải bọn họ yếu ớt. Cũng không phải họ nhát gan, mà là vì ba chữ Đại Thừa kỳ quá mức đáng sợ.
Tất cả các thú ở đây cộng lại còn không bằng một ngón tay của đối phương. Bạch Thước lắc đầu, nhất thời bà ta cũng không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào. Trăm ngàn năm qua trấn áp, không biết Xương Thần đã khôi phục được bao nhiêu thực lực.
Chính Bạch Thước cũng không dám chắc.
Khi bà ta đang định nói gì đó, bỗng nhiên làn khói đen co lại.
Vừa rồi là phun ra ngoài, hiện tại lại như quay ngược thời gian, tất cả làn khói đen đầu bị hút lại, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủ, màn sương đen đầy trời đã biến mất không còn nữa, thiên địa lại lần nữa trở nên bình tĩnh. Đám thú đều ngạc nhiên không rõ chuyện gì đã xảy ra. Bạch Thước cũng nghi hoặc nhíu mày, bà ta lại quay trở lại Trấn Yêu Tháp.
Nhưng chẳng mấy chốc, các thú nhìn thấy Trấn Yêu Tháp chấn động, ầm ầm rơi xuống đất, tóe lên bụi đất đầy trời. Mặt đất chấn động, như động đất cấp mười hai.
“Cái này... cái này..”
Trấn Yêu Tháp đổ xuống khiến cho các thú đầu sợ hãi. Bạch Thước là chỗ dựa cuối cùng của họ, nếu cả Bạch Thước cũng xảy ra vấn đề thì mấy thú bọn họ còn chơi cái rắm nữa.
“Tiần... tiền bối.”
Nhưng chỉ sau một khắc, ánh sáng lóe lên, Trấn Yêu Tháp co vào, hóa thành một tòa tháp nhỏ đi tới trước mặt mọi người.
“Tiền bối, chuyện gì xảy ra vậy?” Liễu Xích vội vàng hỏi. “Xương Thần.” Giọng nói của Bạch Thước vọng ra từ trong Trấn Yêu Tháp: “Thoát khốn.” Giọng nói của Bạch Thước mang theo một tia khủng hoảng, mấy thú Hung Trừ tức thì sợ hãi choáng váng. Xương Thần thật sự thoát khốn rồi sao?
“Xương... Xương Thần, ở.... ởỞ.... ở đâu?”
Lão hùng Hung Trừ lắp ba lắp bắp hỏi, chính hắn ta cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi lớn lao.
Trấn Yêu Tháp giật giật, dường như đang lắc đầu: “Ta cũng không biết.” Liễu Xích cắn răng nói: “Nhất định phải tìm được hắn ta.” “Nếu không, chờ Xương Thần khôi phục được triệt để, Yêu giới xong đời rồi.”
Tất cả mấy thú Liễu Xích đều hiểu, Xương Thần bị trấn áp lầu như vậy, hiện tại vừa mới thoát khốn khẳng định thực lực không thể đạt được mức toàn thịnh, từ chuyện hắn ta vừa thoát khốn được đã lập tức rời đi liền có thể chứng minh điều này.
Thừa dịp Xương Thần còn chưa khôi phục được hoàn toàn thực lực, bọn họ liên thủ có lẽ sẽ có vài phần thắng. Một khi Xương Thần trốn đi khôi phục được thực lực, bọn họ sẽ không có tí cơ hội chiến thắng nào.
“Đi đầu tìm?”
Hồ Xá hỏi một câu, tất cả mọi người đều trầm mặc, xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch. Hoàn toàn chính xác, Xương Thần muốn trốn đi, mà Yêu giới lớn như thế căn bản bọn họ không có biện pháp nào để tìm được.
Dù có phái tất cả Yêu thú đi cũng đừng hòng tìm được một kẻ đã quyết tâm muốn trốn.
Ngay cả Bạch Thước cũng không có bất kỳ biện pháp gì hay, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Rời khỏi nơi này trước đã rồi tính.”
Xương Thần thoát khốn, đại trận đã bị tổn hại hoàn toàn, bà ta cũng khôi phục được tự do.
Trấn Yêu Tháp lóe lên một cái, một cỗ linh lực lan rộng, sau đó một cổng truyền tống xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân là khí linh cấp tám, tiền thân là Hợp Thể kỳ, lại tinh thông trận pháp, bà ta muốn mở một cổng truyền tống chỉ là chuyện dễ như lật bàn tay. Các thú đi qua cổng truyền tống quay về vị trí cũ bên ngoài Thận Cốc.
Mới cách đầy không lầu bọn họ đã đi được Lữ Thiếu Khanh truyền tống vào Thận Cốc.
Bạch Thước cũng đi ra theo, vừa ra tới nơi đã bị một đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm. Bạch Thước giật nảy mình, Trấn Yêu Tháp nhảy lên một cái, nhưng vừa nhìn rõ là ai thì bà ta nhẹ nhàng thở ra. Người đang nhìn chằm chằm vào Trấn Yêu Tháp chính là Lữ Thiếu Khanh.
Mặc dù có đôi khi Lữ Thiếu Khanh chọc cho người khác giận đến nghiến răng nhưng không hiểu sao Bạch Thước lại cảm thấy hắn rất đáng tin cậy.
Lữ Thiếu Khanh chảy nước miếng hỏi: “Đây là pháp khí gì vậy? Không ngờ cũng có thể mở được cổng truyền tống?” “Mau vào trong chén!”
Lữ Thiếu Khanh vừa nói vừa thò tay ra muốn chộp lấy Trấn Yêu Tháp.
Bạch Thước tức chết. Dù là pháp khí nhưng bà ta đã thông linh, trên thực tế không khác gì một tu sĩ thật sự.
Khác biệt duy nhất là ở thân thể thôi.
Bạch Thước điều khiển Trấn Yêu Tháp tránh đi.
Hai mắt Lữ Thiếu Khanh lại càng sáng hơn, hắn hô lớn: “Đừng chạy, đi theo ta ăn ngon uống đã, ta đưa ngươi tới Nhân giới ăn chơi nhé.” “Ở đây với đám cầm thú này có gì hay ho đâu. Lại đây nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận