Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2379: Yêu tộc còn có hi vọng sao? (length: 6563)

"Ầm!"
"Sâu bọ..."
Ba động đáng sợ từ trong khe nứt truyền ra, trời đất lại một lần nữa rung chuyển.
Luồng sương mù Luân Hồi cuồn cuộn từ trong khe phun trào ra ngoài, che khuất bầu trời, rất nhanh bao phủ không trung, khiến mặt đất chìm trong bóng tối.
Chứng kiến cảnh này, vô số Yêu tộc trong đầu đều hiện lên một suy nghĩ kinh hãi.
Dự cảm không lành trong lòng bọn họ rõ rệt, nhưng tất cả mọi người đều không muốn và không dám tin tưởng.
"Hô..."
Giữa trời đất phảng phất nổi lên từng đợt gió yêu, hơi lạnh như từ trong linh hồn xuất hiện, thổi đến tất cả mọi người toàn thân run rẩy. Cơ thể run nhè nhẹ.
"Vụt!"
Trong làn sương mù đen, xuất hiện ánh mắt đỏ như máu, như là Ác Ma từ Địa Ngục trở về vậy.
Ba bóng người chậm rãi từ trong làn sương mù Luân Hồi hiện ra.
Tỏa ra khí tức cường đại, khiến không gian xung quanh đều vặn vẹo, những bóng người này xuất hiện trước mặt tất cả Yêu Chủ.
Toàn bộ Yêu tộc đều rơi vào tuyệt vọng.
Đại Thừa kỳ!
Ba vị Đại Thừa kỳ!
Thêm vào tên hung thần đang giao chiến kia.
Phe quái vật Đọa Thần có tổng cộng bốn vị Đại Thừa kỳ.
Bốn con quái vật Đại Thừa kỳ, đây là tuyệt vọng đến mức nào?
Ba con quái vật Đại Thừa kỳ, lơ đãng đứng trước khe nứt, bọn chúng như Ma Vương từ vực sâu, thống trị thiên hạ.
Thân thể giống người nhưng lại tràn ngập khí tức khiến trời đất rung chuyển.
"Tại sao lại thế này?"
"Ông trời muốn diệt tộc ta sao?"
Dưới loại khí tức đáng sợ này, Yêu tộc sắp sụp đổ.
Mấy trăm năm qua chưa từng xảy ra chuyện này.
Lần này lại lập tức xuất hiện nhiều Đại Thừa kỳ đến thế.
Cứ như là đã thương lượng trước rồi, vội vàng tới đây tụ họp vậy?
Người của Yêu tộc không hiểu, hơn ba trăm năm nay, kẻ mạnh nhất trong đám quái vật Đọa Thần cũng chỉ là Hợp Thể kỳ mà số lượng Hợp Thể kỳ cũng không ngừng giảm bớt.
Một thời gian khiến Yêu tộc lạc quan cho rằng khoảng một hai trăm năm nữa, quái vật Hợp Thể kỳ cũng sẽ biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Mà bây giờ tất cả đã thay đổi.
Quái vật Đọa Thần xuất hiện ở phía sau lưng chúng, đã khiến người ta cảm thấy kì quái.
Đại Thừa kỳ một mực không xuất hiện cũng đã xuất hiện, nghĩ hai, ba con đã là cực hạn.
Tuyệt đối không nghĩ tới lại có ba con Đại Thừa kỳ đồng loạt xuất hiện.
Tình huống này khiến người của Yêu tộc sụp đổ, họ thậm chí còn nghi ngờ rằng, nếu như họ xử lý xong ba bốn Đại Thừa kỳ này, liệu có còn Đại Thừa kỳ khác xuất hiện nữa không?
Nhưng không cần đám Yêu tộc suy nghĩ về chuyện phía sau, toàn bộ Yêu tộc không có cách nào đánh bại bốn vị Đại Thừa kỳ này.
"Xong rồi, xong rồi, lần này thì xong thật rồi..."
"Bốn vị Đại Thừa kỳ a, Yêu tộc chúng ta xong đời rồi."
"Vô dụng thôi, chúng ta chết chắc rồi..."
"Bốn vị Đại Thừa kỳ, ai có thể thắng nổi bọn chúng chứ?"
"Trời ạ, sao lại thế này..."
Cả Yêu tộc than khóc, lộ vẻ tuyệt vọng.
Bạch Thước, vị tiền bối già này, tuy là khí linh, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch đáng sợ.
Giờ khắc này, nàng cũng cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là tuyệt vọng.
Bốn vị Đại Thừa kỳ đánh thế nào, làm sao đánh?
Tiểu Hồng và ba người họ đã tốn chín trâu hai hổ sức lực, tự mình trả giá nặng nề, còn phải có Liễu Xích giúp phối hợp mới đánh bại được địch nhân.
Mà cũng chỉ là đánh bại, khiến địch nhân chạy thoát.
Hiện tại xuất hiện ba con quái vật Đại Thừa kỳ, bọn chúng chỉ đứng đó, không cần xuất thủ, chỉ là phát ra khí tức mạnh mẽ thôi đã khiến không ít Yêu tộc sụp đổ rồi.
Bạch Thước nghiêng đầu nhìn những người bên cạnh.
Cho dù là Doanh Tiên, Hồ Xá những tộc trưởng này, hay là Hồ Yên, Doanh Thất Thất những Yêu tộc trẻ tuổi kia, biểu cảm của họ cũng tương tự nhau, nét mặt đau buồn, tràn đầy tuyệt vọng.
Cho dù những người này thông minh đến đâu, có mưu lược thế nào cũng không nghĩ ra được biện pháp nào để vượt qua nguy cơ trước mắt.
Yêu tộc hôm nay định phải diệt vong sao?
Bạch Thước trong lòng rất bi ai.
Trong đầu nàng không khỏi nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh.
Vào lúc Yêu tộc nguy nan, chính Lữ Thiếu Khanh đã đứng ra cứu vớt Yêu tộc khỏi cơn nguy khốn.
Bây giờ còn ai có thể đến cứu Yêu tộc?
Bạch Thước không kìm được yếu ớt nói, "Nếu như hắn còn ở đây thì tốt."
Doanh Tiên thấy Bạch Thước mê tín Lữ Thiếu Khanh như thế, nàng không thể không mở miệng, "Tiền bối, tình huống này hiện tại, dù Lữ công tử có đến cũng chẳng có cách nào."
Ít nhất là bốn vị Đại Thừa kỳ đấy, ai đến cũng khó lòng đối phó.
Doanh Thất Thất lập tức đồng tình với tộc trưởng, "Đúng vậy, lúc này trừ phi là thần, nếu không không ai có thể đánh lại bọn chúng."
Hồ Xá cũng nói, "Lữ công tử trước đây đối phó là Xương Thần Đại Thừa kỳ, hiện tại xuất hiện Đại Thừa kỳ có thực lực không hề kém hơn Xương Thần trước kia..."
Ý của Hồ Xá rất rõ ràng, khi đó Lữ Thiếu Khanh đối phó với một Xương Thần thôi đã khó khăn như thế rồi, phải cùng nhau liều mạng mới được.
Bây giờ còn có mấy quái vật còn mạnh hơn Xương Thần, cho dù mười Lữ Thiếu Khanh cộng lại cũng không phải đối thủ.
Hồ Xá thực sự đã nói thẳng, Bạch Thước không thể phản bác.
Nàng nói, "Nếu hắn ở đây, có lẽ sẽ có chuyển biến."
Đương nhiên, lời này Bạch Thước cũng chỉ là tự an ủi mình.
Bạch Thước nhìn một vòng xung quanh, nói với mọi người, "Ta sẽ nghĩ mọi cách, các ngươi mang theo người có thể đi được bao nhiêu thì đi."
"Có thể đi được sao?" Hồ Xá cười khổ.
Những người khác cũng đều mặt mày ảm đạm, không hề hy vọng.
Đối diện với Đại Thừa kỳ, bọn họ làm sao trốn thoát?
Hơn nữa lại còn đến bốn vị Đại Thừa kỳ.
Để bọn họ dễ dàng trốn thoát, chẳng lẽ bốn vị Đại Thừa kỳ đó lại mất hết mặt mũi à?
Bạch Thước cũng biết rõ, trước nhiều Đại Thừa kỳ như vậy thì rất khó trốn thoát.
Nàng nói, "Cố gắng hết sức, trốn được người nào thì hay người đấy."
"Để Yêu tộc chúng ta giữ lại một chút mầm sống..."
Mục đích sinh tồn của mọi sinh vật đều là sống sót.
Yêu tộc có lẽ là đã chuẩn bị trước, chỉ cần có thể trốn được một ít, dù sao cũng có thể giữ lại một chút mầm sống cho Yêu tộc.
Tầng lớp thượng tầng Yêu tộc đã tuyệt vọng đến mức đang bàn nhau xem làm thế nào để trốn thoát.
Mà ở Yêu Hoàng thành, Hồ Tuyết và các Yêu tộc khác thì ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng.
"Ta, chúng ta còn hy vọng không?"
"Có lẽ còn chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận