Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 724 - Chẳng khác nào tới đây nghỉ phép



Chương 724: Chẳng khác nào tới đây nghỉ phépNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmÚc Linh đến gần, mới biết đây là tiệc lửa trại của dã nhân tổ chức.Có vài người để trần nửa người trên, phần eo khoác quần làm từ da thú, chạy quanh lửa trại vừa nhảy vừa hô.Bên cạnh còn có người đang biểu diễn đấu vật.Có điều, lúc Úc Linh nhìn thấy người ngồi trên vị trí thủ vị của bữa tiệc lửa trại này, nàng ngây ngẩn cả người.Lữ Thiếu Khanh đang dựa vào một cái ghế, híp hai mắt, thư thả nhìn biểu diễn.Bên cạnh còn có hai nữ dã nhân thân hình cao lớn, nóng bỏng, bộ ngực cực lớn đang hầu hạ hắn.Một người giúp hắn bóc linh đậu, thi thoảng nhét một hạt đậu vào trong miệng hắn.Người kia thì gọt hoa quả, thi thoảng đút cho hắn.Lữ Thiếu Khanh híp mắt, có vẻ rất là thích ý.Chẳng khác nào tới đây nghỉ phép.Úc Linh nhìn mà trợn mắt há mồm, chuyện gì đang xảy ra vậy?Dã nhân dễ giao thiệp như vậy từ lúc nào?Chẳng lẽ thân phận thật sự của tên khốn nạn này là dã nhân?Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh híp mắt, hưởng thụ phục vụ của nữ dã nhân, có vẻ vô cùng thích ý.Trong lòng Úc Linh không biết chợt giận không chịu được.Mệt cho ta còn lo lắng ngươi có gặp nguy hiểm hay không.Ngươi thì hay rồi, quăng ta ở một bên, vui vẻ hưởng thụ cuộc sống.Thế nhân nói được không sai, nam nhân, không có tên nào tốt.Ngay lúc Úc Linh hết sức phẫn hận, tầm mắt của Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên bắn qua, đối diện với nàng.Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với nàng, ra hiệu cho nàng qua đó.Úc Linh có cảm giác có tật giật mình, bắt đầu chần chờ.Nhưng nàng nghĩ lại, mình không có làm sai chuyện gì, sao phải sợ?Tuyệt đối không thể cúi đầu trước tên khốn này.Úc Linh nghĩ như vậy, cắn răng đi qua.Những dã nhân xung quanh nhìn về phía Úc Linh.Có thù hằn, có nghi ngờ, có tò mò, có thèm muốn.Úc Linh cảm nhận được những ánh mắt đó, trong lòng run lên, kiên trì, không chớp mắt, đi đến bên cạnh Lữ Thiếu Khanh.Úc Linh dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm vào hai nữ dã nhân kia.Trong lòng nàng phẫn hận, lớn như vậy, không sợ bị người ta nhằm vào lúc chiến đấu à?"Cô nhóc, tỉnh rồi à?" Lữ Thiếu Khanh cười tít mắt chào hỏi nàng.Dưới ánh mắt vô cùng “lễ phép” của Úc Linh, hai nữ dã nhân kia nhường lại vị trí của mình.Úc Linh đi lên hỏi ngay: “Sao lại thế này?"Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Đây là dã nhân trong truyền thuyết sao?Lữ Thiếu Khanh không hiểu câu hỏi của Úc Linh: “Ta không rõ ngươi có ý gì.""Bọn họ là dã nhân, không thân thiện với chúng ta."Trải qua xung đột trăm ngàn năm, mâu thuẫn giữa hai bên đã sớm không thể giải quyết, là kẻ thù truyền kiếp.Một khi gặp mặt, không phải ngươi chết chính là ta chết.Sao có thể chiêu đãi Lữ Thiếu Khanh như khách quý?Úc Linh nghĩ muốn nổ não cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.Lữ Thiếu Khanh thấy Úc Linh khó hiểu, bắn ánh mắt khinh bỉ qua như thường lệ: “Có gì phải ngạc nhiên, dầu gì ngươi cũng từng đi nước ngoài, là người từng trải việc đời.""Chút chuyện nhỏ ấy mà phải kinh ngạc vậy sao?”Úc Linh nổi giận, ai ngạc nhiên, ai bất ngờ?"Ngươi nói rõ ra cho ta, không thì ta…”"Không thì ngươi thế nào?" Úc Linh cảm thấy nụ cười của Lữ Thiếu Khanh rất là đê tiện, làm nàng chỉ muốn đánh hắn một trận.Úc Linh cắn răng ken két, có thể thấy nàng đang giận tới mức nào."Qua đây, bóc linh đậu cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."Úc Linh muốn từ chối, nhưng ngẫm lại, ánh mắt dừng trên người hai nữ dã nhân ngực to kia, nàng vẫn cắn răng ngồi xuống, bóc linh đậu cho Lữ Thiếu Khanh.Nàng bóc xong, Lữ Thiếu Khanh há mồm: “Đút cho ta!"Úc Linh quẳng viên linh đậu đó lên bàn, giận dữ: “Thích ăn thì ăn!"Đút cho ngươi? Sao ngươi không lên trời đi?Ngươi nghĩ rằng ta là loại người đó à?Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, thở dài nói: “Thái độ của ngươi như vậy là không được.""Ngươi như vậy, sau này làm sao mà lập gia đình? Không ai chịu cưới ngươi đâu, sẽ thành bà già cô đơn."Hắn lảm nhảm mãi, làm Úc Mộng chỉ muốn đập linh đậu trên tay vào trán hắn."Nói được chưa?"Lữ Thiếu Khanh bỏ một viên linh đậu vào trong miệng, bẹp bẹp mấy cái, mới chậm rãi nói: “Ta nói với tộc trưởng, để ngươi lên làm áp trại phu nhân."Úc Linh muốn giết người: "Đừng có đùa.""Đâu có đùa đâu." Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc, chân thành, giọng nói thành khẩn: "Thật đấy, ngươi hi sinh một chút thôi. Ở lại chỗ này sinh con đẻ cái, cố gắng để làm tăng dân số bộ lạc, thấy sao?""Rắc rắc!"Lữ Thiếu Khanh đau lòng kêu lên: "Đừng làm hỏng linh đậu của ta.""Có tin ta cho ngươi động phòng luôn bây giờ không."Úc Linh cắn răng: "Ngươi còn nói linh tinh nữa, ta đổ hết bát linh đậu này đi bây giờ.""Rồi rồi." Bị uy hiếp, Lữ Thiếu Khanh thoả hiệp đầu hàng: "Bọn họ nhắm trúng vẻ đẹp trai của ta, muốn ta ở đây làm con rể.""Thấy sao? Cảm động không? Vì ngươi mà ta phải hi sinh sự trong trắng của mình."Úc Linh chẳng có biểu cảm gì: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin?"Bản thân ngươi thế nào, trong lòng ngươi không biết hay sao?Vóc dáng vẻ ngoài của ngươi ở bên Nhân tộc còn coi là tạm được, nhưng mà chỗ này, dáng người như vậy sẽ bị chê đấy.Gầy như que củi, ai thèm?"Không tin? Không tin thì thôi." Lữ Thiếu Khanh liếc Úc Linh một cái, sau đó cướp lại linh đậu từ trên tay nàng."Ngươi né qua chỗ khác, đừng có làm hỏng linh đậu của ta."Nhìn hai nữ dã nhân với bộ ngực siêu khủng một lần nữa ngồi xuống bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, Úc Linh tức đến nghiến răng."Bọn họ là dã nhân, bây giờ ngươi thế này, cẩn thận đến cả xương cũng bị nuốt mất."Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Dã nhân cái gì, đừng có nói lung tung, người ta cũng có tên họ đàng hoàng, người Tang Lạc. Bọn họ mới là chủ nhân của Hàn Tinh.""Ma tộc các ngươi mới là người ngoại lai, kẻ xâm lược."

Bạn cần đăng nhập để bình luận