Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2246: Chương 2246

Chương 2246: Chương 2246Chương 2246: Chương 2246
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Chào hỏi quỷ xấu xí xong, Lữ Thiếu Khanh lại hỏi sang người cao lớn kia: “Soái ca, cố lên, chơi chất tên quỷ xấu xí này.”
“Chém chết nó, soái ca và quỷ xấu xí không thể đội trời chung. Cố lên!”
“Sâu kiến!"
Lại là giọng nói lạnh lẽo vang lên, bóng đen to lớn kia như bị chọc giận, chỉ Lữ Thiếu Khanh một cái, một làn khói đen ập tới.
Trường kiếm tỏa sáng, chặn đường sương đen. Nhưng vẫn có một sợi hắc vụ rất nhỏ như con rắn độc giảo hoạt từ trong ánh kiếm vụng trộm chạy tới.
Mẹ nói
Lữ Thiếu Khanh mất hồn mất vía.
Đả kích đồ lậu ác vậy sao? Lữ Thiếu Khanh muốn ngăn cản, nhưng ở đây thực lực của hắn không đáng là gì. Sợi hắc vụ kia rơi trúng thân thể hắn.
Toàn thân Lữ Thiếu Khanh cứng đờ, một khắc sau, hình ảnh trước mắt biến mất, hắn lại quay lại Vô Thủy chi cảnh. Bình chướng trước mắt vẫn trắng xóa một mảnh, thân thể Lữ Thiếu Khanh thẳng tắp đổ xuống.
Trong cơ thể, sợi hắc vụ kia như một con thú hung hăng điên cuồng phá hủy bên trong cơ thể hắn, khiến hắn lập tức bị thương.
Huyết nhục nát rữa, xương cốt vỡ vụn.
Sức mạnh không cách nào hình dung đang phá hủy tất cả thân thể hắn. Giống như là độc dược vậy, ngay cả linh hồn cũng lại lần nữa tán loạn.
Đối mặt với tất cả những thứ này, Lữ Thiếu Khanh lại không làm qì cả.
Đến khống chế thân thể mình hắn cũng không làm được. Nhưng vào đúng lúc này, quả cầu màu vàng kim bên trong thức hải đột nhiên sáng bừng lên, ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi thân thể của hắn, nó đi tới đâu, thân thể khôi phục lại tới đó.
Đồng thời, chớp mắt, hắc vụ đã tiến vào trong thức hải của hắn.
Lữ Thiếu Khanh cũng đi vào theo.
Nhìn hắc vụ phiêu phù trong thức hải, Lữ Thiếu Khanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra là đám Vương bát đản các ngươi.”
Hắc vụ tiến vào trong cơ thể, hắn lập tức nhận ra, sơi hắc vụ đen này cùng với đám quái vật đen, tia chớp đen kia có lai lịch giống nhau.
Hắc vụ vừa tiến vào thức hải liên kéo dài, huyễn hóa thành một con rắn độc màu đen. Nó ngẩng đầu lên đối diện với quả cầu vàng kim, dường như đang gào thét trong im lặng, ý tứ hung tàn hoàn toàn hiển lộ.
Mà không thè nhìn Lữ Thiếu Khanh lấy một cái.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế càng tức giận, đến địa bàn của ta mà còn kiêu ngạo thế cơ à? Không phát uy coi ta là con mèo bệnh à?
Lữ Thiếu Khanh nổi giận quát lên một tiếng: “Mèo, ta nhổ vào, khốn nạn, chơi chết nó cho tat”
Quả cầu vàng lại lần nữa tỏa sáng lấp lánh, ánh sáng màu vàng kim từ trên trời giáng xuống, bao lấy làn khói đen bên trong.
Làn khói đen không ngừng giãy dụa vặn vẹo, khi đối kháng với quả cầu vàng kim, thức hải không ngừng chấn động.
Được hào quang vàng kim chiếu rọi, màn sương đen không ngừng tiêu tan.
Lữ Thiếu Khanh nhìn mà trong lòng an ổn.
May sao mình có đại sát khí này, nếu không thì xong đời thật rồi.
Nhưng mài Tiệc vui chóng tàn, Lữ Thiếu Khanh phát hiện quả cầu màu vàng kim nhanh chóng tối dần đi.
Trái tim hắn thắt lại, vội vàng cổ động: “Hỗn cầu cố lên!” “Còn thiếu một chút nữa!” Nhưng cuối cùng ánh sáng màu vàng kim vẫn biến mất, bề mặt nó tối đi, sau đó không còn chút sức lực nào nữa.
Làn khói đen vẫn còn một chút, dù nó có nhạt đi nhưng hung diễm vẫn không giảm. Chỉ thấy nó như con rắn độc vặn vẹo hai lần, sau đó mãnh liệt nhào tới quả cầu màu vàng kim.
“Hỗn đản, ngươi xem ta để đâu?”
Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hạ quyết tâm, đến địa bàn của ta mà ngươi còn muốn làm loạn à?
Nhưng Lữ Thiếu Khanh không ngờ được, hắn vừa mới bao lấy sương đen, còn chưa được làm gì nó đã bắt đầu thôn phệ thần trí của hắn.
Lữ Thiếu Khanh tức giận. Phản rồi!
Ta còn chưa thôn phệ ngươi, ngươi ngược lại dám đi trước à?
Thôn phệ, ai sợ ai?
Lữ Thiếu Khanh hạ quyết tâm, vận chuyển Kinh thần quyết, lại cho hắc vụ một chút, sau đó bắt đầu cắn nuốt.
Mặc dù màn khói đen hung ác, nhưng sau khi bị quả cầu vàng kim chiếu rọi, uy lực của nó cũng giảm nhiều, không còn là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh nữa.
Bản nguyên của màn khói đen không ngừng bị Lữ Thiếu Khanh thôn phệ, cuối cùng, màn khói đen hoàn toàn tiêu tan, thần thức của Lữ Thiếu Khanh phóng đại ra, thân thể đột nhiên chấn động, khí tức bắt đầu kéo lên.
Nơi xa, Gia Cát Huân nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh đứng im đó không nhúc nhích như đang bị định thần thì trong lòng vừa kinh nghi vừa lo lắng.
Gia hỏa hỗn đản, sẽ không bị kiếm ý chém nát đến mức chỉ còn lại cái xác không thôi chứ?
Hồi lâu sau, thân thể Lữ Thiếu Khanh chấn động, khí tức tăng vọt.
Một cỗ khí tức bạo ngược từ người Lữ Thiếu Khanh lan rộng ra, hóa thành sóng năng lượng vô hình lan rộng xung kích xung quanh.
Gia Cát Huân bị cỗ ba động này xúc kích đến mức tực phụt máu tươi, toàn thân bay lên cao, vết thương lại tái phát nặng hơn nữa.
“Làm sao lại như vậy?”
Gia Cát Huân hoảng sợ kêu lên. Khí tức bạo ngược như gió lạnh thổi qua, khiến cho cả thế giới đầu rét lạnh, cũng khiến cho linh hồn Gia Cát Huân run rẩy.
Từ cỗ khí tức này, Gia Cát Huân cảm giác Lữ Thiếu Khanh thật giống một người. Dường như đã trở thành một tồn tại cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình nhìn xuống chúng sinh, muốn hủy đi thế giới.
Bạo ngược, lạnh lùng, vô tình.
Dường như hắn không phải là người nữa, mà là một tồn tại không thể biết.
Lữ Thiếu Khanh biến hóa nhưữ thé khiến cho Gia Cát Huân sợ hãi.
Từ xa nhìn lại, Lữ Thiếu Khanh nhỏ như con kiến hôi, Gia Cát Huân cảm thấy dường như mình nhìn thấy bóng tối vô tận.
Đột nhiên!
Phụt!
Gia Cát Huân cảm thấy toàn thân tê rần, bèn cúi đầu xem thử.
Một vết thương nho nhỏ xuất hiện trên mu bàn tay nàng ta, phụt máu tươi. Phụt, phụt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận