Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2232: Chương 2232

Chương 2232: Chương 2232Chương 2232: Chương 2232
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Đồng thời, Gia Cát Huân lại nhớ tới trạng thái của Lữ Thiếu Khanh khi thu thập hư không phong linh đầu tiên, chiến đấu xong, Lữ Thiếu Khanh không mệt mỏi tí nào, nhẹ nhõm như đang đi nghỉ phép vậy.
Gia hỏa này, thâm sâu khó lường thế à?
Gia Cát Huân kinh hãi vô cùng.
Vào thời khắc này, Gia Cát Huân cảm thấy mình thấy rõ hơn vài phần sự cường đại của Lữ Thiếu Khanh. Đồng thời, trong lòng Gia Cát Huân lại càng khẳng định.
Lữ Thiếu Khanh không phải là người, ít nhất không phải người bình thường.
Người bình thường, dù là Hợp Thể kỳ, trong hư không cũng không thể làm được như Lữ Thiếu Khanh, đại chiến qua đi vẫn giữ được trạng thái nhẹ nhõm.
Chớ nói chi đến bị ba hư không phong linh thổ địa Hợp Thể kỳ đang truy kích mà vẫn điêu luyện như thế.
Tên hỗn đản này, bảo sao lại không sợ phiêu lưu trăm năm trong hư không.
Nếu không phải Mộc Vĩnh dẫn nổ túi Di Thần khiến cho hắn bị lạc mất phương hướng, với hắn mà nói, hư không này không khác gì một Thánh địa nghỉ phép.
Trong lòng Gia Cát Huân câm nín.
Mộc Vĩnh tính sai rồi.
Dù có lạc mất phương hướng, trong hư không này người ta vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, rất thoải mái.
“Cứ trốn đi thế này, ngươi có biện pháp gì sao?” Cuối cùng Gia Cát Huân lại không nhịn được mà hỏi.
“Không có, đã nói rồi, ngươi nguyện ý đi ngăn cản bọn họ giúp ta đi, ta tự tin có thể thoát khỏi bọn chúng.”
Gia Cát Huân liếc mắt, không muốn nói gì.
Đột nhiên!
Lữ Thiếu Khanh ngừng lại. Gia Cát Huân muốn hỏi cái gì đó, đột nhiên phía trước truyền đến mấy đạo thần niệm.
“AI?”
“Đồng tộc?” “Không đúng, có nhân loại!” “Muốn xâm nhập Vô Thủy chỉ cảnh sao?”
Gia Cát Huân hoảng hốt, phía trước có mấy đoàn phong bạo xuất hiện.
Có lớn có nhỏ, có Hợp Thể kỳ cũng có Luyện Hư kỳ liên thủ xuất hiện trước mặt, trở thành chướng ngại vật chặn đường Lữ Thiếu Khanh. “Người một nhà, người một nhà.” Lữ Thiếu Khanh vội vàng truyền thần niệm lại trả lời: “:Ta là người nhà, ta bắt được một nhân loại làm tù binh, gia hỏa phía sau muốn cướp.”
“Ngăn nó lại giúp ta đã, ai ra sức nhiều nhất, lát nữa ta sẽ tặng nhân loại này cho kẻ đó.”
Gia Cát Huân muốn cắn người. Đem mình ra làm thẻ đánh bạc à?
Gia Cát Huân khó chịu lạnh lùng nói: “Hừ, ngươi cho rằng ngươi nói thế là bọn chúng sẽ tin à?
Không nghỉ ngờ gì, mấy hư không phong linh trước mặt đây tuy là sinh vật cổ xưa nhưng cũng cực kỳ đơn thuần. Không một ai ngờ nổi đồng loại Lữ Thiếu Khanh này lại là nhân loại.
Lúc này, một đoàn phong bạo khổng lồ vượt qua Lữ Thiếu Khanh, gào thét cuốn lốc, hình thành một bức tường phong bạo khổng lồ.
Mấy đoàn phong bạo phía sau cũng đuổi theo.
Gia Cát Huân???
Lữ Thiếu Khanh cười hà hà, quay người tiếp tục chạy. Cũng không lâu lắm, phía sau có tiếng gầm gừ phân nộ. “Lừa đảo!”
“Nhân loại!”
“Nhận lẫy cái chết!”
Truy binh tăng nhiều, áp lực cũng tăng mạnh.
Gia Cát Huân hãi hùng khiếp vía.
Một khi hư không phong linh phía sau đuổi kịp, Lữ Thiếu Khanh sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ chỉ trong chớp mắt.
Lúc này, lại có mấy đoàn phong bạo xuất hiện phía trước
Gia Cát Huân thắt tim lại. Làm sao bây giờ?
Lữ Thiếu Khanh dùng hành động trả lời nàng ta.
Hắn vừa sải bước đi, Mặc Quân kiếm xuất hiện trong tay, vừa bổ xuống một kiếm. Âm ầm!
Hư không phong linh trôi nổi phía trước cảm nhận được nguy hiểm, hư không phong bạo không ngừng cuốn lên, nhấc lên gió lốc vạn trượng. Rắc rắc! Ánh kiếm phủ xuống, một hư không phong linh Hợp Thể kỳ bị chém làm hai nửa, kiếm khí lan rộng trong không khí chém luôn mấy hư không phong linh Luyện Hư kỳ xung quanh vỡ tan tành.
Hư không phong linh trong mảnh thiên địa này lập tức đại loạn.
Từng đạo thần niệm truyền đến.
“Là ai?"
“Thật can đảm!”
Sự phẫn nộ tràn đầy vùng hư không này. “Giết hắn! Không thể để cho hắn xông vào Vô Thủy chỉ cảnh!”
“Graoooo”
Bên này Lữ Thiếu Khanh không thèm để ý, dẫn theo trường kiếm một đường giết qua.
Dưới thực lực cường hãn của hắn, hư không phong linh cản phía trước không bị giết thì cũng bị chém làm hai khúc.
Lữ Thiếu Khanh không cần triền đấu với bọn chúng, chỉ cần giết bọn chúng trở tay không kịp, cho mình có cơ hội xông qua là được rồi.
Một đường cứng rắn tiến lên, từng hư không phong linh lần lượt sụp đổ dưới kiếm của Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh giống như một vị võ tướng lẻ loi một mình xông vào trận địch, tả xung hữu đột trong thiên quân vạn mã, đánh đâu thắng đó.
Mặc dù sau lưng có không ít hư không phong linh đuổi theo hắn nhưng căn bản chúng đều không đuổi kịp. Chúng chỉ có thể phẫn nộ đi theo sau, như chó hoang bị chọc nhe răng trợn mắt liều mạng đuổi theo, chỉ muốn cắn chết Lữ Thiếu Khanh.
Gia Cát Huân đi theo sát phía sau mà hãi hùng khiếp vía, đồng thời trong lòng cũng thắc mắc.
“Vì sao nơi này lai có nhiều hư không phong linh như thế?” Nói theo cách bình thường thì nơi này là ba bước một tốp, năm bước một trạm.
Bình thường trong hư không khó mà gặp được hư không phong linh, vậy mà ở đây chồng chất san sát.
Dường như bọn họ đang xông vào ổ hư không phong linh vậy đó.
Khắp nơi đều là hư không phong linh, khắp nơi đều là đoàn phong bạo khổng lồ, hư không phong bạo ù ù tràn ngập vùng hư không này. Lữ Thiếu Khanh không ngoái đầu lại, thuận miệng trả lời: “Không có nghe nói sao? Vô Thủy chi cảnh, chắc hẳn đây là nơi ở của bọn chúng.” Trên đường đi không ngừng gặp được hư không phong linh, thần niệm của bọn chúng chỉ nói có một từ
Vô Thủy chỉ cảnh. Cộng với quan sát thấy nơi này nhiều hư không phong linh như vậy, Lữ Thiếu Khanh phỏng đoán Vô Thủy chi cảnh chính là hang ổ của hư không phong linh.
Đồng thời cũng là nơi mà theo Giới là có khả năng có đường trở về nhất.
Gia Cát Huân kinh ngạc: “Ngươi không sợ có cường đại tồn tại hơn sao?”
“Sơ chứ.” Lữ Thiếu Khanh cũng không biết làm sao: “Nhưng không phải là không có cách nào khác sao?”
“Đầm rồng hang hổ cũng phải xông vào một lần.” Bước vào Hợp Thể kỳ, lá gan lớn hơn rất nhiều.
Phía trước có khả năng có đường về nhà, mà hắn cũng muốn xem thử xem rốt cuộc có thứ gì đang triệu hoán mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận