Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1166: Kẻ ngoại lai

Chương 1166: Kẻ ngoại laiChương 1166: Kẻ ngoại lai
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, dung tư thế tương tự bay thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.
"Râm!"
Hai bên lại đụng mạnh vào nhau, sức mạnh của Lữ Thiếu Khanh vượt quá sức tưởng tượng của hắn ta, nam nhân bị đâm bay ngược mấy chục mét.
Cường độ cường đại đụng cho hắn ta huyết khí lăn lộn, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Lữ Thiếu Khanh đắc thế không nhường người, tiếp tục truy kích, một nháy mắt, bóng dáng lóe lên xuất hiện trước mặt nam nhân.
"Cút đi!"
Nam nhân hét lớn một tiếng, hắn ta chịu thiệt thòi vô cùng phẫn nộ, dưới sự điều động của hắn ta, sương mù màu đen chung quanh lại một lần nữa hội tụ, gào thét mà tới.
Sương mù màu đen dưới sự khống chế của nam nhân tản ra khí tức kinh khủng, như ma vương giáng lâm.
Nam nhân vung ra một chưởng, sương mù màu đen lại một lần nữa huyễn hóa thành một con hắc long, phát ra tiếng gầm gừ, mang theo khí tức hủy diệt phóng tới Lữ Thiếu Khanh.
Hắc long há to mồm, há miệng phun một cái, sương mù màu đen huyền hóa thành rồng tức giận bắn ra, hóa thành liệt hỏa hừng hực, phô thiên cái địa bao phủ lấy Lữ Thiếu Khanh.
Lữ Thiếu Khanh khinh thường cười lên: "Chiêu thức giống nhau vô dụng đối với ta." Tâm thần khẽ động, tia chớp màu đen lại một lần nữa hiển hiện, hóa thành Đồ Long Bảo Đao sắc bén nhất xông thẳng lên trời.
Sức mạnh cường đại mãnh liệt tuôn ra làm cho cả hòn đảo nhỏ chấn động ầm ầm.
Tia chớp màu đen mặc dù cùng nguồn gốc với sương mù màu đen, đều là †ồn tại quỷ dị nhưng tia chớp màu đen bị Lữ Thiếu Khanh hấp thụ cùng với việc đi lệch cốt truyện của hắn nên đã khác đi rồi.
Sương mù màu đen đối mặt với tia chớp màu đen chênh lệch như tiểu binh với tướng quân, bị nghiền ép trên mọi phương diện, không có sức phản kháng.
Nam nhân thấy công kích của mình trước mặt Lữ Thiếu Khanh chỉ như tờ giấy, nhẹ nhàng bị đánh tan thì không thể nào tiếp nhận được điểm này.
"Không, không thể nào!"
"Sao lại có thể như vậy?"
"Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao ta chưa từng gặp ngươi?"
Nam nhân nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, định lục lọi tìm kiếm hình dáng quen thuộc trong trí nhớ.
Nhưng đáng tiếc là, cho dù hắn ta nhìn như thế nào, CPU trong đầu sắp cháy khét thì hắn ta cũng không tìm thấy được một bóng dáng phù hợp nào trong trí nhớ già nua của hẳn ta.
Khuôn mặt nam nhân biến sắc đến vô cùng khó coi, hắn ta tự nhận lai lịch của mình thần bí.
Nhưng bây giờ, trước mắt lại xuất hiện một người còn thần bí vượt xa hắn ta, luôn chiếm lấy thế thượng phong khiến hắn ta khó chịu muốn ói.
"Đã nói rồi, là gia gia ngươi!"
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, tia chớp màu đen xuyên qua hắc long, lưu lại quang mang màu đen trên không trung, ánh mắt nam nhân đau nhói.
Tia chớp màu đen mang theo tốc độ không gì sánh kịp đánh trúng vào nam nhân.
Trên mặt Lữ Thiếu Khanh vui mừng, làm màu bị sét đánh, lần này chết chắc nhỉ.
Nhưng sau một khắc, nam nhân lại ha ha cười lạnh, trong giọng nói tràn đầy đắc ý.
"Mặc dù ngươi có thể điều khiển nó, nhưng muốn dựa vào nó để đối phó ta, ngươi quá ngây thơ rồi."
Tia chớp màu đen mặc dù đánh trúng vào nam nhân tuy nhiên lại không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho nam nhân.
Nam nhân trào phúng Lữ Thiếu Khanh: "Loại kiến như ngươi mà cũng muốn làm tổn thương ta?"
Lữ Thiếu Khanh cau mày, không chút khách khí lăng không vung ra một kiếm, kiếm ý khuấy động, trong nháy mắt tràn ngập cả hòn đảo nhỏ.
Trong lúc nam nhân này đang trào phúng Lữ Thiếu Khanh, dù sao công kích của Lữ Thiếu Khanh cũng không có tác dụng với hắn ta, coi như hắn ta có thể vãn hồi được chút mặt mũi.
Miệng hắn ta còn đang định nổ thêm vài câu thì Lữ Thiếu Khanh đã lại một lần nữa ra tay.
Kiếm ý phóng lên tận trời, hóa thành Thần Điểu, vỗ cánh bay cao, bay thẳng về phía nam nhân.
Nam nhân lĩnh trọn một chiêu, máu tươi phun thẳng ra, trên thực tế đây đều là năng lượng tinh thuần phun ra trên không trung.
"Ngươi, ngươi..."
Nam nhân lại một lần nữa không thể bình tĩnh được.
Công kích của Lữ Thiếu Khanh quá mạnh, hắn ta không thể ngăn cản được.
Hảẳn ta vốn tưởng rằng ở trong này thì có thể chiếm được địa lợi, có thể điều khiển sương mù màu đen, đứng ở thế bất bại.
Kết quả Lữ Thiếu Khanh có thể điều khiển tia chớp màu đen đồng nguyên khiến công kích của hắn ta không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho Lữ Thiếu Khanh. Vốn cho rằng đây đã là cực hạn của Lữ Thiếu Khanh rồi, không ngờ Lữ Thiếu Khanh có thể điều khiển được kiếm ý giống như ở bên ngoài.
Dưới một đòn này, nam nhân bị thương không nhẹ.
Lữ Thiếu Khanh đắc thế không tha người, tung thêm vài kiếm với hắn ta.
Nam nhân liều mạng ngăn cản, sương mù màu đen hình thành bình chướng thật dày cũng không thể làm nên chuyện gì.
Sương mù màu đen trước công kích cảu Lữ Thiếu Khanh chỉ như tờ giấy, không gây ra được bất kỳ tác dụng gì.
Chưa được vài hiệp, nam nhân đã bị đánh cho oa oa kêu to, khí tức uể oải, thực lực giảm bớt đi nhiều.
Nam nhân sợ hãi, nhìn Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa khởi xướng tấn công, hắn ta xoay người bỏ chạy, phóng về phía hắc điểu.
"Muốn chạy?"
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh hung hăng, kiếm ý lại một lần nữa hóa hình, bao phủ nam nhân và hắc điểu bên trong.
Hết thảy kết thúc đi.
Lữ Thiếu Khanh hung hăng xuất thủ.
Kiếm ý cuồng bạo như thủy ngân chảy, nhanh chóng tràn khắp hòn đảo nhỏ, mặt đất màu đen dưới sự cắt chém của kiếm ý lần lượt vỡ tan.
Trong không khí phát ra âm thanh vù vù, vô số kiếm ý như thực nhân ngư ngửi được mỹ vị, lần lượt lao mạnh về phía nam nhân và hắc điểu.
Phô thiên cái địa, chen chúc mà tới.
Nam nhân đang chạy trốn căn bản không thể nào ngăn cản.
"Am"
Một tiếng hét thảm, thân thể bị xé rách dưới một kiếm, chia năm xẻ bảy, vô số năng lượng tỉnh thuần bản tung toé.
Lữ Thiếu Khanh vung tay lên, những năng lượng bắn tung tóe này bị hắn hấp thu một phần.
Lữ Thiếu Khanh như đạt được năng lượng bổ sung, tinh thần phấn chấn, khí tức cường thịnh hơn, thực lực đang lặng lế tăng lên không ít.
Nam nhân bị một kích tất sát, thân thể chia năm xẻ bảy, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Hắc điểu cũng lộ ra biểu cảm tương đối quỷ dị.
Mặc dù công kích của Lữ Thiếu Khanh bao phủ lấy nó nhưng lúc kiếm ý giáng lâm, bên ngoài cơ thể hắc điểu bỗng nổi lên quang mang tạo thành một tầng bình chướng phát sáng, chặn đi công kích của Lữ Thiếu Khanh.
"A2"
Lữ Thiếu Khanh không kìm được kinh ngạc, dưới một kiếm này của hắn, không nói hủy thiên diệt địa, nhưng cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản được. Chương 1167: Vịt vô lại
Không thấy nam nhân làm màu ồn ào, không cần thể diện kia dưới một kiếm này cũng chia năm xẻ bảy, hôi phi yên diệt sao?
Nhưng hắc điểu này lại có thể dựa vào một tầng bình chướng đỡ được một kích này của hắn?
Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh lộ ra âm tình bất định, nhìn chằm chằm hắc điểu, mày nhăn lại.
Hẳn giơ bàn tay lên, một con thân điểu mini màu đen một lần nữa xuất hiện trong tay, kiếm ý cuồng bạo lại một lần nữa tràn ngập ra.
Lữ Thiếu Khanh định thử một chút, hắc điểu kia đã trúng độc nặng như vậy, không thể cứu được nữa. Bỗng nhiên, hắc điểu lại một lần nữa mở to mắt, giọng nam nhân vang lên: "Ngươi dám ra tay, ngươi sẽ chết chắc"
Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: "Ngươi còn chưa chết?"
"Ha ha, ta với nó gần như cùng một thể, nó chính là ta, ta chính là nó, nó không chết thì ta cũng bất tử."
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, nam nhân và hắc điểu dây dưa rất sâu, cắt không đứt.
Cho nên, cho dù nam nhân bị một kiếm của hắn đánh cho chia năm xẻ bảy, hôi phi yên diệt, nhưng ý thức của hắn ta vẫn còn, không diệt được.
Nếu đã như vậy, hắc điểu này càng không thể lưu lại.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh một lần nữa trở nên hung ác, tay phải vung lên, thần điểu trong lòng bàn tay huýt dài một tiếng, một lần nữa giương cánh bay cao, lao thẳng về phía hắc điểu.
Nam nhân không ngờ Lữ Thiếu Khanh nói ra tya liền ra tay, giọng nói trở nên kinh hoảng: "Ngươi, ngươi dám?"
"Có cái gì không dám?”
Thần Điểu lại một lần nữa đụng phải hắc điểu, quang mang bên ngoài hắc điểu lại một lần nữa lóe lên, công kích này của Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa không công mà lui.
Hắc điểu lù lù bất động, nhưng mặt đất dưới chân nó lại đột nhiên chấn động, một cỗ sức mạnh vô hình giáng lâm.
Giống như thần phạt từ trên trời giáng xuống, bỗng nhiên xuất hiện.
Lữ Thiếu Khanh căn bản không ngờ hắc điểu sẽ phản kích, vội vàng không kịp chuẩn bị, hắn bị cỗ sức mạnh này đánh trúng.
Giống như một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống, nện mạnh lên người Lữ Thiếu Khanh.
Sức mạnh cường đại điên cuồng tứ ngược, không ngừng xé rách cơ thể Lữ Thiếu Khanh.
Một nháy mắt, trên người Lữ Thiếu Khanh xuất hiện vô số vết thương, năng lượng tỉnh thuần không ngừng bắn ra tung tóe như nam nhân vừa rồi.
"Vãi!"
Lữ Thiếu Khanh suýt chút nữa nằm rạp trên mặt đất cầu xin buông tha.
Cỗ sức mạnh cường đại đến mức bất chấp lý lẽ này giống như áp chế đến từ sinh mệnh cao cấp, mang theo vòng sáng áp chế tuyệt đối khiến hắn căn bản không ngăn cản được, cũng không cách nào điều động thực lực của mình để ngăn cản.
"Ha ha, ha ha..."
Âm thanh của nam nhân vang lên, hẳn ta đắc ý cười lớn: "Ngươi lại ra tay thử xem?"
"Ta đã nói rồi, ngươi lại ra tay, ngươi sẽ chết chắc."
Lữ Thiếu Khanh xoa ngực, sợ không thôi, hiện tại thực lực của hắn cũng giảm xuống rất nhiều.
Cỗ sức mạnh vừa rồi mà đến thêm hai lần nữa có thể hắn sẽ gãy ở đây thật.
Lữ Thiếu Khanh nhìn về phía hắc điểu, kinh nghi bất định: "Đó là cái gì?"
"Hắc..." Nam nhân nhìn thấy dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh, trong lòng thống khoái.
Nam nhân không giấu diếm, nói ra lai lịch cỗ sức mạnh kia: "Đây là sức mạnh phòng ngự của bản thân nó."
"Đối mặt với uy hiếp, sức mạnh sẵn có sẽ phản kích."
"Bây giờ ngươi đang ở trong cơ thể nó, ở đây, nó chính là trời, ngươi làm sao có thể chống đỡ được sức mạnh của nó chứ?"
Lữ Thiếu Khanh hiểu ra, quá vô lại: "Quả trứng nhà ai mà lại có công năng này?"
"Rốt cuộc con vịt đen này có lai lịch gì?
Quả là con vịt vô lại, bên ngoài kiên cố vô cùng, đao thương không tiến, thủy hỏa bất xâm, bên trong cũng còn có loại sức mạnh phòng ngự đáng sợ như thế này.
Theo cách nói của nam nhân này thì ai tiến vào cũng đều phải chết. Vấn đề này nam nhân không trả lời Lữ Thiếu Khanh, có một số việc, sâu kiến không xứng biết.
Nam nhân cười đắc ý: "Ngươi chậm rãi chờ chết đi, chờ sau khi ta dung hợp xong, ta sẽ báo đáp ngươi thật tốt."
Cho dù là mạnh như hăn ta cũng không dám trực tiếp dùng sức mạnh với hắc điệu mà thận trọng dung hợp thôn phệ, mưu đồ ngàn năm.
"Báo đáp ta?" Lữ Thiếu Khanh ghét nhất chính là người khác uy hiếp hắn, hắn bao hàm mong đợi hỏi: 'Là định sau khi đi ra sẽ làm món thịt nướng cho ta ăn sao?"
"Giờ ta sẽ nướng ngươi."
Mục đích đi vào đây không phải để giải quyết hậu hoạn sao?
Ta không tin con vịt vô lại như ngươi lại không có nhược điểm. Lữ Thiếu Khanh đi xoay quanh vòng quanh hắc điểu, cuối cùng giơ tay ra sờ soạng hắc điểu.
Hiện tại hắc điểu vẫn ở trong hình thái chim non, lông vẫn chưa mọc đủ, có ngắn có dài, có lông vũ cũng có lông tơ, không theo quy luật, cộng thêm lông tóc toàn thân đều màu đen nên nhìn bộ dạng rất xấu xí.
Lữ Thiếu Khanh chậc chậc liên thanh, không ngừng tự tán thưởng mình, cười tự luyến: "Vịt trời, ta quả là rất biết đặt tên."
Tay hắn sờ bên ngoài hắc điểu, lông vũ rất mềm mại, không lạnh lẽo như trong tưởng tượng mà ngược lại có một cỗ ấm áp, rất dễ chịu.
Sau khi Lữ Thiếu Khanh so sánh với cảm giác khi sờ Tiểu Hồng thì đưa ra kết luận: "So với con chim ngốc có vẻ còn dễ chịu hơn."
Bên này Lữ Thiếu Khanh sờ hắc điểu, hắc điểu cũng không có bất kỳ phản ứng gì, giống như vật chết vậy.
Duy chỉ có hơi thở và âm thanh nhịp tim của nó nói cho Lữ Thiếu Khanh rằng, hắc điểu là một vật sống.
Có điều ý thức ban đầu của nó đang bị áp chế, đang ngủ say, bị nam nhân không rõ lai lịch thôn phệ, đồng hóa.
Hành động của Lữ Thiếu Khanh làm cho nam nhân cười lạnh không thôi: "Ngươi cho rằng làm như vậy sẽ có biện pháp à?”
"Ngây thơ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận