Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2570: Có thù sao? (length: 7188)

Mọi người đều kinh hãi, hắn định làm gì?
"Hắn, chủ động tìm đến?"
"Chán sống rồi sao?"
Các tu sĩ của Độn Giới cũng thấy cảnh này, xôn xao bàn tán.
Rất nhanh, bọn họ đã đưa ra suy đoán.
"Hừ, ngu xuẩn, tưởng rằng Đại trưởng lão có thể áp chế Đọa Thần sứ thì Đọa Thần sứ rất yếu à?"
"Hắn muốn thừa cơ đánh lén sao? Ngây thơ!"
"Đồ ngu, cũng không nhìn xem giữa mình và Đọa Thần sứ cách nhau bao xa."
"Người bên ngoài đều ngu xuẩn thế sao?"
Lữ Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, sau đó bị Đọa Thần sứ đánh trúng, nhìn kiểu gì cũng như chủ động đưa lên.
Trong mắt các tu sĩ Độn Giới, Lữ Thiếu Khanh chắc hẳn muốn trả thù việc Đọa Thần sứ đánh lén vừa rồi.
Mà Giản Bắc và những người khác cũng giật mình.
Quản Đại Ngưu lẩm bẩm, "Hắn nói không lại ta, nên nghĩ quẩn rồi à?"
"Đại ca định làm gì vậy?" Giản Bắc cũng rất khó hiểu.
"Để không liên lụy đến chúng ta." Tiểu Hồng trừng mắt nhìn Quản Đại Ngưu, "Ngươi tốt nhất đừng nói lung tung, nếu không ta sẽ xử ngươi."
Tiểu Bạch ở bên cạnh phối hợp, vung vẩy Thần Kinh Chuyên trong tay, tư thế như muốn nện gạch vào đầu Quản Đại Ngưu.
Quản Đại Ngưu rụt cổ, nhỏ giọng xuống, "Chỉ đùa thôi."
Mặc dù vẫn muốn cãi lại vài câu, nhưng nghĩ đến Lữ Thiếu Khanh vì mọi người không bị liên lụy, Quản Đại Ngưu liền ngậm miệng.
À không, dĩ nhiên không phải vì sợ bị băng gạch càn quét.
"Hắn không sao chứ?" Ngô Đồng thụ thắt tim.
"Không sao." Tiểu Hồng tuy nói vậy nhưng vẫn lo lắng nhìn chằm chằm về phía xa.
Chỗ kia, thân ảnh của Lữ Thiếu Khanh đã biến mất, sương mù Luân Hồi che khuất bầu trời, không nhìn rõ tình hình.
Phù Vân Tử cũng kinh ngạc, hắn không ngờ Đọa Thần sứ bị hắn đè đánh mà vẫn còn thời gian ra tay với Lữ Thiếu Khanh.
Một vị Địa Tiên cố tình nhằm vào một Đại Thừa kỳ, nếu không tận mắt thấy thì khó mà tin nổi.
Lại nghĩ đến việc vừa rồi còn đánh lén Lữ Thiếu Khanh.
Phù Vân Tử liếc nhìn Đọa Thần sứ, lẩm bẩm trong lòng, thù dai vậy sao?
Nhìn lại vị trí của Lữ Thiếu Khanh, không thấy bóng dáng đâu, phảng phất đã tan biến vào trong sương mù Luân Hồi.
Bị đánh thành bã rồi à?
Dù thân thể mạnh hơn nữa thì cũng không chịu nổi chứ?
Đúng lúc Phù Vân Tử suy đoán, sương mù Luân Hồi đầy trời bỗng nhiên xoáy tròn, tạo thành một vòng xoáy.
Trung tâm vòng xoáy chính là Lữ Thiếu Khanh, hắn đang thôn tính sương mù Luân Hồi đầy trời.
Thân thể có chút tản ra ánh sáng vàng kim, kim quang lấp lánh, tỏa ra một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Phù Vân Tử cũng nghiêm mặt lại, Lữ Thiếu Khanh đã cho hắn một cảm giác áp lực.
Thằng nhóc này!
Phù Vân Tử hiểu thêm một bước về đánh giá của phân thân về Lữ Thiếu Khanh.
Kỳ lạ!
"Hô!"
Đọa Thần sứ bên này bỏ mặc Phù Vân Tử, phát động tấn công Lữ Thiếu Khanh.
Nó lạnh lùng vung tay, sương mù Luân Hồi ngập trời cuồn cuộn, hóa thành một con Cự Long đen dài trăm dặm gào thét lao xuống.
"Đừng có càn rỡ!"
Phù Vân Tử lập tức xuất thủ.
Hắn sợ nếu mình không ra tay, Lữ Thiếu Khanh sẽ bị Đọa Thần sứ đánh chết.
Dù sao thực lực bày ra rõ rồi, cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn.
"Thất Hoàng Kiếm!"
Trong nháy mắt xuất chiêu, hết đạo kiếm quang này đến đạo kiếm quang khác, bảy đạo kiếm quang liên tiếp bắn về phía Đọa Thần sứ.
Kiếm quang sắc bén, cắt đôi thiên địa.
Cảm nhận được áp lực, Đọa Thần sứ chỉ có thể thay đổi hướng, chống lại công kích của Phù Vân Tử.
"Ầm ầm!"
Cự Long đen và kiếm quang va chạm, thiên địa lại một lần nữa tan hoang.
Kiếm quang dần tan biến, nhưng ngay lúc này, bầu trời Long Uyên Giới xuất hiện trở lại đầy trời sao.
Vầng trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo đổ xuống, cho người ta cảm giác thanh lãnh.
Giây sau, vô số Tinh Thần nổ tung, từ sâu trong tinh không tuôn ra một sức mạnh hủy diệt.
Lực lượng kinh khủng như phá tan ánh trăng.
Hơi thở hủy diệt càng khủng bố hơn, quét sạch thiên địa, khiến mỗi tu sĩ của Độn Giới đều hãi hùng.
Rất nhiều tu sĩ Đại Thừa kỳ của Độn Giới run rẩy.
Trước sức mạnh này, bọn họ ngửi thấy mùi vị của tử vong.
Lực lượng hủy diệt như cột sáng từ trên trời giáng xuống, bao phủ Đọa Thần sứ vào trong.
"Ầm ầm!"
Một quả cầu ánh sáng khổng lồ xuất hiện, vô số năng lượng kích động, cuối cùng lan tỏa ra xung quanh.
Nếu có ai đến gần một chút sẽ phát hiện trong vụ nổ lóe lên ánh trắng và tia chớp đen.
Trước ánh điện đen trắng, mọi thứ đều thành tro bụi.
Vụ nổ đáng sợ khiến Long Uyên Giới rung chuyển dữ dội.
Vô số tro tàn bay lượn trong không gian, Long Uyên Giới như lại lâm vào cảnh sụp đổ.
Khí lãng nổ lan rộng, áp lực cường đại ập đến, khiến các tu sĩ đứng xa cũng khó thở.
Sức mạnh của Lữ Thiếu Khanh khiến da đầu họ tê rần.
"Hắn, hắn mạnh đến vậy sao?"
"Hắn thực sự là Đại Thừa kỳ?"
"Hắn, chẳng lẽ cũng là Tiên nhân?"
Rất nhiều người lần đầu chứng kiến thực lực của Lữ Thiếu Khanh, sự mạnh mẽ của Lữ Thiếu Khanh khiến họ khó tin.
Nhưng cũng có rất nhiều người không phục, đặc biệt là các tu sĩ Độn Giới.
"Hào nhoáng bên ngoài, dù thế nào đi nữa thì sao? Hắn có thể đánh lại Đọa Thần sứ không?"
"Đọa Thần sứ là Tiên nhân, dù hắn dốc toàn lực cũng không làm gì được Đọa Thần sứ."
"Không sai, Đọa Thần sứ là tiên, hắn là người, hai bên không cùng đẳng cấp."
"Công kích của hắn nhìn rất dữ dằn, nhưng cũng chỉ có vậy thôi, không gây tổn thương gì cho Đọa Thần sứ..."
Thật khó thừa nhận người khác giỏi.
Các tu sĩ Độn Giới tự cao tự đại, cho rằng ngoài Độn Giới ra, nơi khác đều là cặn bã.
Tu sĩ bên ngoài trong mắt bọn họ chẳng khác nào nông dân.
Một người nông dân mà thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy, họ không thể chấp nhận được.
Lúc này, bọn họ lại mong rằng Lữ Thiếu Khanh công kích vô hiệu với Đọa Thần sứ.
Nhưng mà!
"Rống!"
Tiếng gầm giận dữ vang vọng trời đất, sóng âm đáng sợ có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan tỏa trong Long Uyên Giới, một lần nữa phá hủy Long Uyên Giới.
Những nơi sóng âm đi qua, trời đất nứt ra vô số vết rách.
Một vài tu sĩ cấp thấp kêu thảm rồi nổ tung trong sóng âm này, thương vong thảm thiết.
Sắc mặt Phù Vân Tử đột nhiên thay đổi.
Hắn chiến đấu với Đọa Thần sứ đến giờ, đã gây cho Đọa Thần sứ không ít tổn thương.
Nhưng Đọa Thần sứ từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, như một kẻ câm điếc vậy.
Vậy mà một kiếm của Lữ Thiếu Khanh lại có thể khiến Đọa Thần sứ phát ra tiếng gầm rú thống khổ đến thế.
Đừng nói là Lữ Thiếu Khanh còn mạnh hơn cả hắn?
Không thể nào, hắn là Tiên nhân, Lữ Thiếu Khanh là Đại Thừa kỳ.
Hai bên khác nhau một trời một vực.
Phù Vân Tử nhìn chằm chằm vào vị trí của Đọa Thần sứ.
Vụ nổ dần tan, Đọa Thần sứ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận