Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2121: Chương 2121

Chương 2121: Chương 2121Chương 2121: Chương 2121
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm “Cái quỷ gì vậy?”
Thiều Thừa quát to một tiếng, ông bị giật nảy mình.
Ông vội vàng phóng ra ngoài. “Sư, sư phụ.” Tiêu Y cũng xông lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thiều Thừa lắc đầu, vẻ mặt ông cũng đầy nghỉ hoặc. Đang êm đẹp, sao phòng mình bị nổ vậy?
Chẳng qua mình chỉ muốn quay về lục thử Trữ Vật giới chỉ xem có thứ gì làm lễ vật không.
Sao vừa tiến vào cửa phòng, gian phòng liền nổ tung.
Sức mạnh trong cơ thể mình không bị mất khống chế chứ? Thiều Thừa nhìn gian phòng hóa thành mảnh vụn đầy trời, mơ màng không thôi.
Tuy nhiên lúc ông nhìn thấy chiếc giường bình thường mình rất ít khi nằm hóa thành một đống mảnh vụn, một chiếc chân giường vẫn còn xoay tròn trên không trung, chung quanh đều là mảnh vụn thì Thiều Thừa vẫn không kìm được đau lòng kêu lên: “Căn phòng của ta, giường của ta.”
Chưa nói giường của mình là bảo bối quý giá gì nhưng dù sao cũng bầu bạn với mình hai ba trăm năm, đã ngủ có tình cảm, hôm nay lại nổ thành mảnh vụn.
Đau lòng!
Tiêu Y thì vẻ mặt nghiêm túc, tay cầm Lữ Thiếu Khanh đằng đằng sát khí: “Chẳng lẽ có ai muốn ra tay với sư phụ sao?” Ai dám gây bất lợi cho sư phụ, ta tuyệt đối phải chém chết hắn ta.
Quang mang bạch sắc lấp lóe, sức mạnh không gian tràn ngập, trận văn hư không hiển hiện, chậm rãi đè xuống. Thiều Thừa ngạc nhiên, Tiêu Y ngạc nhiên.
Bọn hắn rất quen thuộc, đây là trận pháp, hơn nữa còn là truyền tống trận.
Hơn nữa, còn là truyền tống trận vừa mới bắt đầu được sử dụng.
Thiều Thừa ngạc nhiên, theo bản năng tự lẩm bẩm: “Trong phòng của ta vì sao lại có truyền tống trận?”
Tiêu Y thì sâu kín nhắc nhở một câu: “Sư phụ, Nhị sư huynh!” Phá án xong rồi.
Bố trí truyền tống trận trong phòng sư phụ, hơn nữa còn không cho sư phụ biết ngoài Nhị sư huynh còn có thể có ai làm được đến bước này nữa? Thiều Thừa cũng kịp phản ứng, tức đến méo mũi: “Khốn kiếp!”
Ngươi bố trí truyền tống trận ta không có ý kiến, ngươi bố trí truyền tống trận trong phòng ta, dưới gầm giường của ta là có ý gì?
Là muốn nổ sư phụ ta lên trời sao? Thiều Thừa tức giận đến mức hận không thể lập tức đi tìm Lữ Thiếu Khanh, hung hăng trừng trị hắn một trận. Quang mang màu trắng không ngừng lấp lóe, trận văn chung quanh truyền tống trận đang bay nhanh chuyển động.
Điều này chứng tỏ có người đang truyền tống tới, hơn nữa khoảng cách còn không xa.
Qua mấy hơi thở, hai bóng người đột nhiên xuất hiện trong truyền tống trận. Lúc này truyền tống trận mới chậm rãi dừng lại, quang mang thối lui.
Thiều Thừa cùng Tiêu Y lập tức cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Người đến không biết là địch là bạn.
Tuy nhiên sau khi Tiêu Y nhìn thấy người tới, ngạc nhiên, người quen biết cũ.
“Quản mập và gã bỉ ổi?”
Một tên mập, một công tử văn nhã.
Rõ ràng là Quản Đại Ngưu và Giản Bắc.
Tiêu Y lập tức kịp phản ứng, truyền tống trận trước mặt này là truyền tống trận từ Trung Châu tới.
Trước đó Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh còn đưa hai người bọn họ lệnh bài truyền tống đồng thời từng nói, nếu như gặp phải nguy hiểm có thể dùng lệnh bài truyền tống rời đi từ truyền tống trận Lữ Thiếu Khanh lưu lại. Trong lòng Tiêu Y giật thót, hiếu kì hỏi: “Tang Cát Cát và Giản gia các ngươi bị ma tộc diệt rồi sao?”
“Cho nên hai người các ngươi trốn tới đây?”
Giản Bắc cùng Quản Đại Ngưu rõ ràng đường dài ngồi lâu, sau khi đáp xuống mặt đất, ánh mắt còn hơi đờ đẫn. Sau khi xoay chuyển hai vòng mới lắc lắc đầu hồi phục tinh thần.
Quản Đại Ngưu nhìn Thiều Thừa cùng Tiêu Y, hỏi: “Nơi này là đầu?”
Sao Thiều Thừa tiền bối cũng ở đây?
Không phải là đến nhà bọn họ đấy chứ?
Giản Bắc thì dò xét Thiều Thừa một phen, một người trung niên, diện mạo đôn hậu trung thực, nhìn là khiến người ta có hảo cảm rồi.
Hắn ta không kìm được hỏi Quản Đại Ngưu: “Ông ấy là ai vậy?”
“Sư phụ ta!” Tiêu Y nói một cầu.
Giản Bắc lập tức nổi lòng tôn kính, vội vàng hành lề với Thiều Thừa: “Xin ra mắt tiền bối.”
Giản Bắc là đệ tử dòng chính ngũ gia tam phái tự cao tự đại, ngạo khí trùng thiên. Người những châu khác trong mắt người Trung Châu chính là đồ nhà quê.
Đừng nói trưởng lão một phái, cho dù là chưởng môn một phái bọn hắn cũng sẽ không đặt vào trong mắt. Tuy nhiên Thiều Thừa thì khác.
Thiều Thừa có hai đồ đệ ngầu lòi, Giản Bắc không dám có chút bất kính gì với Thiầu Thừa.
Hai đồ đệ đầu là người bao che khuyết điểm, dám bất kính với sư phụ của bọn hắn thì chờ mà bị thu thập đi. Sau khi Giản Bắc hành lễ xong hiếu kì đánh giá Thiều Thừa.
Đây chính là cao nhân đã dạy bảo ra cặp sư huynh đệ Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn sao? Quả nhiên không tầm thường!
Chỉ đứng ở đó đã cho người ta một cảm giác như tắm trong gió xuân.
Vừa nhìn đã cảm thấy đáng tin cậy, làm cho người cảm thấy an tâm.
Không giận tự uy, phong phạm cao nhân.
Nhưng mà, Giản Bắc trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Cao nhân như vậy, vì sao dạy bảo ra đồ đệ ác liệt như vậy chứ?
Đối mặt với hai người Giản Bắc và Quản Đại Ngưu, Tiêu Y một lần nữa đặt câu hỏi: “Tang Cát Cát và Giản Bắc các ngươi bị ma tộc diệt rồi sao?” “Miệng quạ đen!” Quản Đại Ngưu liếc mắt, đôi mắt nhỏ hung hăng khinh bỉ: “Chỉ là ma tộc, có gì phải sợ?” “Muốn diệt bọn hắn, dễ như trở bàn tay.”
Tiêu Y kì quái: “Các ngươi chạy nạn tới đây làm gì?” “Chạy nạn?” Giản Bắc cạn lời: “Chúng ta thế này mà gọi là chạy nạn sao? Chúng ta tới nơi này là muốn mật báo.” “Mật báo?” Thiều Thừa cùng Tiêu Y hiếu kì.
Thiều Thừa thì nghiêm túc lên: “Có chuyện gì liên quan đến Lăng Tiêu phái chúng ta sao?”
Quản Đại Ngưu cùng Giản Bắc liếc nhau, Quản Đại Ngưu bông nhiên lộ ra mấy phần biểu cảm cổ quái: “Tiền bối, là như thế này.”
Lời còn chưa nói xong, phần eo của Quản Đại Ngưu đột nhiên méo qua bên cạnh giống như bị người ta đạp một cước, bịch một tiếng nằm rạp trên mặt đất.
Một bóng người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp cưỡi trên người Quản Đại Ngưu. “Miệng qua đen, ngươi tới đây làm gì?”
“Gặp ngươi là biết sẽ không có chuyện gì tốt.”
“Mất năm nay không gặp, rất nhớ nhung nhưng con mẹ nó ngươi cũng không thể chạy đến chỗ ta chứ.”
“A? Đống thịt này của ngươi có vẻ tăng lên nhiều nhỉ?”
“Ăn ngon mặc đẹp, ngủ thẳng giấc đúng không, nào, ta giúp ngươi bớt mập một chút, sau này nhớ phải trả ta ít tiền công đấy.”
“Bốp bốp!"
Thiều Thừa kinh hãi, nhìn kỹ thì thấy rõ ràng là đồ đệ Lữ Thiếu Khanh của mình.
Lữ Thiếu Khanh cưỡi trên người Quản Đại Ngưu, từng quyền từng quyền nện xuống, Quản Đại Ngưu bị nện cho kêu ngao ngao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận