Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1711

Chương 1711Chương 1711
"Không sai, ma tộc mới là kẻ địch, tại sao lại muốn gây nội chiến ở đây?"
"Thế này cũng quá đáng quá, tại sao phải giúp Nhan Hồng Vũ? Mỹ nữ thì hay lắm à?"
"Nữ nhân, tóc dài kiến thức ngắn, thời khắc mấu chốt sẽ cản tay cản chân."
"Đáng chết, ma tộc giết huynh đệ ta, ai dám chống cự tiêu cực ta là người đầu tiên không đồng ý."
"Không sai, không đồng ý."
Người chung quanh nghị luận ầm ï, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Y đã trở nên vô cùng bất thiện.
"Bớt ở đây chụp mũ lung tung đi" Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tiêu Y hoàn toàn không sợ: "Ngươi muốn làm gì? Ta phụng bồi từng thứ, đánh nhau hay cãi nhau?"
"Tại sao nàng phải làm như vậy, các ngươi đã từng hỏi thử chưa?"
"Nói nhảm chứ không thèm hỏi thử một chút, vừa tới đã chụp mũ, chỉ bằng ngươi chụp luôn cho nàng tội danh gian †ế ma tộc luôn đi."
Mị Phi quát: "Tiêu Y, ngươi thật sự muốn vì nàng ta đối nghịch với người Đông Châu sao?"
Cho dù đánh nhau hay cãi nhau, Mị Phi đều không phải là đối thủ của Tiêu Y, cho nên nàng ta rất thức thời tránh khỏi những thứ này.
Mấy người Đoan Mộc Thanh nhìn thấy cảnh này, trong lòng phiền muộn, nha đầu này là ai? Dám cứng rắn đối đầu với người của ngũ gia tam phái.
Chẳng lẽ mấy người mình nịnh bợ bị sai đối tượng rồi?
Đối mặt với chất vấn của Mi Phi, Tiêu Y dứt khoát đứng trước mặt Nhan Hồng Vũ, nói với đám người: "Hôm nay ta đứng ở đây, ta xem ai dám làm khó nàng."
Mấy người Đoan Mộc Thanh trong lòng kinh nghỉ bất định, rất lo lắng về địa vị của Tiêu Y nên trong lúc nhất thời không dám mở miệng nói chuyện.
Đồng thời trong lòng mấy người Đoan Mộc Thanh phiền muộn, chẳng lẽ hôm nay thừa thế mà đến, kết quả xám xịt rời đi?
Nếu như vậy sẽ rất mất mặt, sau này muốn lăn lộn tiếp ở Trung Châu sẽ không dễ dàng.
Lúc này Ngao Thương lại giảo hoạt cười một tiếng, tựa như thợ săn giảo hoạt xuất thủ, hắn ta cố ý lớn tiếng nói: " Tiêu Y, đây là chuyện của Đông Châu người ta, người Tê Châu ngươi xen vào cái gì?"
"Sư huynh của ngươi không ở nơi này, nơi này còn chưa tới phiên ngươi càn rỡ. Hơn nữa, ngươi làm như vậy không sợ bôi đen sư huynh ngươi sao? Cho dù có sư huynh ngươi ở đây, hắn cũng sẽ không làm như vậy."
Câu nói này lọt vào tai người khác nghe thì có vẻ không vấn đề gì.
Nhưng lọt vào tai mấy lão hồ ly thì chính là tín hiệu để bọn hắn yên tâm xuất.
Thứ nhất, Tiêu Y không phải người của thế lực lớn ngũ gia tam phái Trung Châu, lai lịch không đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Thứ hai, Tiêu Y dám chống đối mấy người Ngao Thương là vì có một sư huynh.
Thứ ba, sư huynh Tiêu Y sẽ không đồng ý cách làm này.
Kể từ đó, còn có lý do gì để không thể ra tay chứ?
Lúc này Nhạc Tật lập tức mở miệng: "Tiểu cô nương, chuyện của Đông Châu, người ngoài như ngươi đừng nhúng tay."
Ô Hùng càng lớn tiếng nói: "Đây là chuyện liên minh chúng ta, ngươi chỉ nên xem thôi."
"Tiểu nha đầu, cũng muốn học người ta làm việc tốt? Cẩn thận lấy đá nện chân mình đấy."
Mi Phi hét lớn: "Còn nói nhảm với nàng ta làm gì?"
"Đẩy nàng ta ra, chúng ta phải bắt người ra, không để cho người ta phá hỏng đại kế kháng ma được!" Ngao Thương cũng đồng ý, nói với mấy người Đoan Mộc Thanh: "Ra tay đi!"
Hai người ước gì có người xuất thủ, không nói giết Tiêu Y, chỉ cần đánh bại Tiêu Y, cũng có thể khiến hai người bọn hẳn trút được cơn giận rồi.
Đám người Đoan Mộc Thanh lập tức dự định ra tay nhưng Tiêu Y lại hừ lạnh một tiếng, khí tức trên thân đột nhiên bộc phát.
"Nguyên, Nguyên Anh hậu kỳ?"
"Cảnh giới tầng chín?"
Mấy người Đoan Mộc Thanh suýt nữa thì cắn đầu lưỡi.
Đồng thời trong lòng cũng không thể không kính nể, không hổ là học sinh học viện Trung Châu, trẻ tuổi như vậy đã cường đại đến thế.
Lúc này, Quản Đại Ngưu cùng Phương Hiểu đứng ra, đi đến bên cạnh Tiêu Y.
Quản Đại Ngưu Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng tám, Phương Hiểu Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng năm.
Lần này, mấy người Đoan Mộc Thanh càng thêm không dám động thủ, thực lực bọn hắn không đủ, đánh không lại.
Kết quả là lại đưa mắt nhìn về phía mấy người Ngao Thương, Mị Phi.
Bọn hắn thấy mấy người Ngao Thương, Mị Phi cau mày.
Trong lòng mấy người Đoan Mộc Thanh chửi thề.
Các ngươi cũng đánh không lại?
Nên mới muốn bảo chúng ta lên?
Lần này, thế cục lâm vào giằng co.
Mấy người Đoan Mộc Thanh tiến thoái lưỡng nan.
Tiêu Y hừ một tiếng, ánh mắt bễ nghễ toàn trường, khí thế kinh người: "Không ai dám tới sao?"
"Ngao Thương, Mị Phi, các ngươi kêu gào lợi hại như vậy, muốn ra mặt cho bọn hắn, nào, một mình ta đánh hai người các ngươi."
Khí tức cường đại trấn áp toàn trường.
Cho dù Hoàng thành này cũng có tôn tại Nguyên Anh hậu kỳ nhưng bọn hắn cũng sẽ không tuỳ tiện dính vào.
Ngay vào lúc mấy người Đoan Mộc Thanh đang khó xử, bỗng nhiên một tiếng giọng nói bình tĩnh vang lên, như truyền đến bên tai tất cả mọi người: "Tiểu nha đầu, ngươi quá đáng rồi đấy."
Đám người kinh hãi, nhao nhao xoay đầu lại muốn xem thử là ai lên tiếng.
Còn Đoan Mộc Thanh thì lại mừng rỡ như điên, lớn tiếng gào thét: "Cam trưởng lão!"
Cam trưởng lão?
Đám người kinh hãi, thậm chí có người kinh hô: "Cam Hạo Nam!"
"Là minh chủ Cam Hạo Nam, Hóa Thần Thương Lôi tông."
"Thương Lôi tông là minh chủ liên minh nhưng chưởng môn không đến, hắn trên thực tế chính là minh chủ liên minh."
"Đúng vậy, sau khi Ngọc Đỉnh phái biết Thương Lôi tông là minh chủ, Ung Y tiền bối trực tiếp không tới."
"Hắn là Hóa Thần hậu kỳ, cảnh giới tầng bảy, hắn mở miệng, ai dám không theo?"
"Nhan gia cũng thật là, chỗ dựa của mình không ở đây mà còn dám cuồng vọng như vậy, ai cho nàng dũng khí ấy?"
"Nhan gia cũng xui xẻo, Ngọc Đỉnh phái không đến, còn dám tới nơi này."
"Nàng dám không đến sao? Không đến càng sẽ có cớ trừng trị nàng. Có điều giờ cũng chẳng khác gì nhiều, người Trung Châu cũng muốn nhắm vào nàng †a, Nhan gia, xong rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận