Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2952: Tỷ tỷ, ngươi uống nước nóng sao? (length: 6608)

Lữ Thiếu Khanh một mình trở lại địa phương, không hề làm kinh động đến ai.
Hắn vung tay lên, sau khi bố trí xong trận pháp, lại lần nữa tiến vào trong nhẫn chứa đồ.
"Tiên nữ tỷ tỷ," Lữ Thiếu Khanh sau khi đi vào, xoa xoa tay, cười tủm tỉm hướng quan tài đi đến, "Nàng đã tỉnh ngủ chưa?"
Lữ Thiếu Khanh đi đến chỗ quan tài, lễ phép gõ nhẹ lên quan tài, "Dậy thôi!"
"Tiên nữ tỷ tỷ, đừng ngủ nữa, đứng lên đi, trời sáng rồi..."
Bóng dáng nữ nhân trong nháy mắt hiện ra, thân ảnh của nàng bị mây mù bao phủ, không thể thấy rõ hình dạng.
"Ngươi muốn làm gì?"
Giọng nữ nhân lạnh tanh, như một cơn gió lạnh thổi qua nơi đây.
Lữ Thiếu Khanh xoa xoa tay, cười tủm tỉm, "Tỷ tỷ, nàng ăn gì chưa?"
Nữ nhân hơi nhíu mày, "Ngươi muốn làm gì?"
Lữ Thiếu Khanh với bộ dạng này, vừa nhìn là biết chẳng có ý tốt lành gì.
"Tỷ tỷ," Lữ Thiếu Khanh cười càng rạng rỡ, "Nàng xem, thân thể ta bị thương, thời gian này vất vả lắm, ta cần chút thời gian để chữa thương."
Ba chữ “vất vả lắm” vừa xuất hiện, nữ nhân lập tức hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh muốn gì.
Muốn được “ăn chùa”.
Nàng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi xem một chút xung quanh đi."
Không cần nữ nhân nhắc nhở, Lữ Thiếu Khanh đã sớm để ý thấy tình hình nơi đây không giống bình thường.
Ánh sao ảm đạm, mây mù mỏng manh, cho người ta cảm giác mê man.
Cảm giác có chút giống như lúc mới bắt đầu tiếp xúc với nhẫn chứa đồ.
Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ trong lòng, cẩn thận hỏi, "Tỷ tới tháng à?"
"Cần uống nước nóng sao?"
Nữ nhân tức muốn chết, giơ tay lên, rất muốn cho Lữ Thiếu Khanh một chưởng.
Nàng lạnh lùng nói, "Đồ ngốc, ngươi cho rằng lúc đó ai đã đánh thức ngươi?"
Quả nhiên!
Trong lòng Lữ Thiếu Khanh đã sớm có dự đoán.
Trước đó bị bóng tối thôn phệ, hắn trong bóng tối có được một luồng sức mạnh.
Lúc ấy hắn đã suy đoán là do tiểu đệ ma quỷ gây ra.
Bây giờ xem ra hắn không có đoán sai.
"Tỷ tỷ đợi ta khỏe lại, ta nhất định kiếm được nhiều tiên thạch cho tỷ."
Lữ Thiếu Khanh ưỡn ngực, dùng sức vuốt, vẽ bánh cho nữ nhân, "Ngày sau ta kiếm thật nhiều tiên thạch, linh thạch cho nàng, để đầy quan tài, để nàng có thể nằm ngủ cho đã."
"Ưm, chôn mình ngủ cũng được…"
Bánh nướng đã vẽ xong, Lữ Thiếu Khanh nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, "Ta hiện tại bị thương nặng quá, cần một nghìn, không đúng, hai nghìn năm mới có thể chuyển biến tốt đẹp…"
Nữ nhân mặt không chút thay đổi nhìn Lữ Thiếu Khanh, trong mắt ánh lên hàn quang.
Đôi khi nàng thực sự muốn tát chết cái tên tiểu hỗn đản này.
Có chuyện thì "tiên nữ tỷ tỷ", vô sự thì "tử quỷ vương bát đản".
"Tỷ tỷ, đừng trừng ta chứ," Lữ Thiếu Khanh thấy nữ nhân không nói gì, thúc giục nói, "Tỷ đừng cố tỏ ra cảm động, tỷ nói xem, cho ta bao nhiêu năm?"
"Đừng ít hơn một ngàn năm nha."
Thế này là sao?
Ngươi còn dám nói là mình đã nhượng bộ à?
Nữ nhân âm thầm nghiến răng, thật ghê tởm cái tên dễ lật lọng tính toán này.
"Không dùng cái đó về sau," nữ nhân bỗng cười lạnh, vung tay lên, một tia bạch quang chợt lóe trước mặt Lữ Thiếu Khanh, "Hiện tại đã xong rồi."
Lữ Thiếu Khanh sững sờ, bạch quang trong suốt khiến tim hắn cảm thấy bất an.
Hắn vội vàng kiểm tra nhẫn chứa đồ của mình, ngay sau đó, Lữ Thiếu Khanh phát ra tiếng kêu to chói tai, "Ta thề!"
"Ma quỷ, nàng lại không hỏi mà lấy hả?"
"Hỗn đản, nàng trả tiên thạch cho ta, không thì ta liều mạng với nàng."
"Trả lại cho ta, trả lại cho ta…"
Lữ Thiếu Khanh muốn điên rồi.
Từ khi lên Tiên giới, trải qua bao gian nan vất vả, hắn kiếm được một ít tiên thạch, đại khái không đến hai ngàn tỷ.
Đây là tiên thạch mà hắn tích cóp vất vả lắm mới được, do công sức mồ hôi nước mắt của hắn làm ra.
Nó là thứ để hắn mua nệm.
Mỗi một đồng đều là cục thịt trong lòng hắn.
Bây giờ bỗng dưng biến mất, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy như tim mình cũng mất theo.
"Ma quỷ, đồ đàn bà thối tha, ba tám, trả lại tiên thạch cho ta…"
"Hô!"
Nữ nhân không quen nhìn Lữ Thiếu Khanh như thế, một cước đá hắn văng ra.
"Đồ chó cậy thế…"
Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời gào dài, "Mẹ nó…"
Bên ngoài bị ức hiếp, về nhà lại còn bị ma quỷ ức hiếp.
Lữ Thiếu Khanh giận không thể kiềm chế, mang sát khí đằng đằng lần nữa đi tìm con ma quỷ kia.
"Ma quỷ, nàng phải cho ta một lời giải thích!"
Lữ Thiếu Khanh gầm lên, "Không thì ta với nàng không xong!"
Trong mắt nữ nhân lộ vẻ ý cười, thấy Lữ Thiếu Khanh nóng nảy, xù lông, trong lòng nàng lại vui vẻ.
"Bộ dáng nàng như vậy, ngược lại có chút đáng yêu đấy chứ!"
Đáng yêu?
Lữ Thiếu Khanh lần nữa xù lông, "Cái *** của nàng, đáng yêu con khỉ!"
Lữ Thiếu Khanh tức giận đá một cước vào quan tài.
"Ầm ầm!"
Trong tiếng nổ, quan tài bị hắn đạp lệch đi.
Quan tài được làm bằng một loại vật liệu mà Lữ Thiếu Khanh không biết đến.
Dù là về trọng lượng hay độ cứng đều vượt xa sức tưởng tượng.
Trước kia, dù Lữ Thiếu Khanh có dùng hết sức lực cũng không khiến quan tài lay động chút nào.
Bây giờ một cước có thể đá nó lệch đi.
Sắc mặt nữ nhân lập tức trở nên đen thui.
Còn Lữ Thiếu Khanh thì mắt sáng lên, chỉ vào nữ nhân nói, "Đừng có ra vẻ nữa, mau trả lại tiên thạch, rồi cho ta thêm một vạn năm coi như bồi tội."
"Không thì ta sẽ…"
"Không thì ngươi có thể làm gì?" Sắc mặt nữ nhân âm trầm, lạnh lùng nói, "Lật tung nó lên à?"
"Ai, đúng, không sai, ngươi không trả lại tiên thạch cho ta, ta sẽ lật tung lên, để ngươi không có chỗ ngủ, xem ngươi còn dám kiêu ngạo không?" Lữ Thiếu Khanh mang sát khí đằng đằng, hung hăng đe dọa nữ nhân.
"Trả tiên thạch cho ta..."
Nữ nhân cười lạnh một tiếng, căn bản không sợ hãi, bóng dáng lóe lên, biến mất trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
"Lại đây đi!"
Nữ nhân đột nhiên giở trò vô lại, vẻ mặt thách thức như kiểu "ngươi muốn thế nào cũng được", khiến Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên.
Không đúng, con ma quỷ này sao giống như biến thành người khác vậy?
Lữ Thiếu Khanh cố ý lại đạp thêm một cú nữa, nhưng hắn lại sợ một cú có thể đá nát quan tài mất.
Dù sao bây giờ hắn đã thay đổi rất nhiều.
Hắn cũng không chắc mình hiện giờ có thể mạnh đến mức nào.
Nhìn cái quan tài im ắng trở lại, Lữ Thiếu Khanh tức đến nghiến răng.
Bên ngoài bị đại ca ức hiếp, về đến nhà thì lại bị con ma quỷ kia ức hiếp.
Cuộc đời này còn có thể sống tiếp được không?
Lữ Thiếu Khanh lấy bút lông ra, gào lớn, "Ta sẽ viết hết những sỉ nhục mà ta phải chịu lên nhà của nàng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận