Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 342 - Suy nghĩ trong lòng bị phát hiện



Chương 342:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Cảnh Dương ngầm cảm thán.Trong lòng gã ta rất là hâm mộ, hâm mộ Cận Hầu thế mà có sư muội xinh đẹp như vậy.Cảnh Dương nở nụ cười tự tin nhất của mình, chắp tay hành lễ, nói với Tuyên Vân Tâm: "Tuyên sư muội, sớm nghe nói đại danh của Tuyên sư muội, bây giờ được gặp, quả là làm cho người ta thán phục."Tuyên Vân Tâm lạnh nhạt đáp: "Chào Cảnh công tử."Tuy người đến từ Trung Châu làm nàng ta giật mình, nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ cảm thấy người trước mắt có gì đặc biệt hơn người.Càng không thể bày ra vẻ lấy lòng, nịnh nọt hai người này.Còn Công Tôn Tố, ả ta thấy Tuyên Vân Tâm xinh đẹp hơn mình rất nhiều, sinh lòng đố kị.Ả ta đến từ một trong Ngũ gia Tam phái của Trung Châu - Công Tôn gia, ở một nơi xa xôi như thế này mà lại có người ưu tú hơn ả ta, đúng là đáng ghét.Đặc biệt, lúc ả ta chú ý bộ dáng của Cảnh Dương bên cạnh, trong lòng càng khó chịu hơn.Dọc theo đường đi, Cảnh Dương cực kì ân cần với ả ta, dùng mọi cách lấy lòng ả ta.Chỉ chưa gọi ả ta là tiểu điềm điềm thôi, bây giờ thì lại dùng hai mắt sáng như sao nhìn nữ nhân khác.Chuyện này làm Công Tôn Tố vô cùng khó chịu.Tất cả mọi người là đệ tử phổ thông của đại gia tộc, nhưng so với những người ngoài Ngũ gia Tam phái thì bọn họ đã cực kỳ ưu tú rồi.Nếu như có thể kết thành đạo lữ, là một chuyện tốt với cả hai bên.Hiện tại thì hay rồi, Cảnh Dương vừa nhìn thấy một nữ nhân ưu tú xinh đẹp hơn ả ta, tức khắc thay đổi.Thật là quá đáng.Trong lòng Công Tôn Tố khó chịu, tức giận hừ một câu: "Thái độ như vậy à?"Tuyên Vân Tâm hỏi ngược lại một câu: "Nếu không thì sao? Phải dùng thái độ gì?"Công Tôn Tố nghẹn họng, nói không ra lời.Ả ta đến từ Trung Châu, mặc dù là các trưởng lão của Điểm Tinh Phái cũng không dám thất lễ với bọn họ.Luôn đáp ứng mọi yêu cầu của bọn họ, thái độ vô cùng khách khí.Cận Hầu được người ta gọi là Tiểu Hầu gia, thái tử Điểm Tinh Phái, Đại sư huynh cũng phải cùng ngồi cùng ăn với bọn họ.Tuyên Vân Tâm lãnh đạm với bọn họ cũng không có gì đáng chỉ trích, không phải ai cũng thích nịnh hót người khác.Thiện cảm Cảnh Dương dành cho Tuyên Vân Tâm tăng cao, cười khà khà nói: "Vân Tâm sư muội rất có cá tính."Gã ta thấy thái độ của Tuyên Vân Tâm như vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại cảm thấy Tuyên Vân Tâm như vậy càng thêm làm cho người ta có dục vọng chinh phục.Cận Hầu đứng cạnh nhíu mày, trong lòng căm tức, thậm chí sinh ra sát ý.Nếu không phải còn muốn thứ trong tay các ngươi, ta mà thèm khách sáo với các ngươi à?Bây giờ còn muốn thể hiện trước mặt Vân Tâm, ngươi muốn làm gì?Muốn giành nữ nhân với Cận Hầu ta sao?Trong lòng Công Tôn Tố Tâm càng khó chịu.Nam nhân thúi, còn có nữ nhân thúi nữa, khó ưa như nhau.Ả ta hết sức bất mãn với Tuyên Vân Tâm, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được oán khí của ả ta.Ả ta nói: "Ngươi ở lại chỗ này, chẳng lẽ giống như những gì Thiên Cơ Báo nói, thông đồng với sỉ nhục của Lăng Tiêu Phái?""Thân là đạo lữ tương lai của Cận sư huynh, vậy mà không biết giữ mình, đi cấu kết với người khác, không sợ bị người trong thiên hạ cười nhạo hay sao?"Tiêu Y không thích nghe lời này.Chuyện của Nhị sư huynh ta và Vân Tâm tỷ tỷ, đến lượt ngươi nói xiên nói xằng á?Tiêu Y tức giận đến mức chẳng quan tâm ả ta đến từ đâu, nàng quát to: "Đồ nữ nhân chó chết, ngươi nói gì đó?""Ngươi biết cái gì là tình yêu sao?""À, cũng đúng, hạng dung chi tục phấn như ngươi chắc chưa bao giờ có được tình yêu, sau này ngươi chỉ có thể cô đơn một mình rồi biến thành một bà lão già nua thôi."Tiêu Y đột nhiên mắng chửi người, còn mắng liên tục không ngừng.Mọi người ngẩn ngơ.Sau khi Công Tôn Tố phản ứng lại, tức giận đến mặt đỏ bừng, cả người run rẩy."Ngươi, ngươi…"Công Tôn Tố đến từ một trong Ngũ Đại Gia Tộc, tuy không phải dòng chính, nhưng thân phận cũng cao hơn người bình thường rất nhiều.Mặc dù là một vài người thừa kế môn phái, đệ tử, Đại sư huynh gì đó, gặp ả ta cũng phải tất cung tất kính, khách khách khí khí.Đừng nói mắng ả ta, cho dù là nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.Mà bây giờ, con nha đầu khốn kiếp này thế mà dám mắng ả ta.Còn dám trù ả ta sau này không có đạo lữ, biến thành một bà già cô đơn?Không thể nhịn được.Dù cho sau này ta đơn độc một mình, cũng là vì ta không cần đạo lữ, chứ không phải ta không tìm được đạo lữ.Công Tôn Tố chỉ vào Tiêu Y, ánh mắt oán hận, chỉ ước mình có thể dùng ánh mắt giết chết Tiêu Y.Tiêu Y bên này còn chưa xong, mắng rất sảng khoái, nàng chống nạnh, lớn tiếng mắng tiếp: "Sao hả? Bị ta nói trúng rồi chứ gì?""Ngươi không soi gương sao? Không ai nói cho ngươi là ngươi xấu lắm à?""Da của ngươi đen hơn da của Vân Tâm tỷ tỷ, bề ngoài của ngươi không bằng một phần ngàn của Vân Tâm tỷ tỷ, ngay cả ngực của ngươi…”Tiêu Y dừng một chút, hình như của mình cũng không lớn.Ài, mặc kệ, tiếp tục mắng."Ngay cả ngực của ngươi cũng không bằng Vân Tâm tỷ tỷ, ngươi nói xem, người như ngươi vậy, ai thèm để ý?""Mù cũng không thể nào chọn trúng ngươi, biết vì sao không? Bởi vì người mù có thể ngửi thấy mùi thúi trên người ngươi, thà là độc thân cũng không cần ngươi."Tiêu Y mắng kịch liệt, Công Tôn Tố sắp sửa ngất đi rồi.Trong cơn giận dữ, rốt cuộc ả ta không nhịn nổi nữa, ngang nhiên xuất thủ với Tiêu Y: "Ngươi câm miệng cho ta."Năng lượng bàng bạc lao về phía Tiêu Y.Thực lực của ả ta thế mà là Kết Đan kỳ.Năng lượng đáng sợ đánh úp lại, Tiêu Y cảm thấy hít thở không thông.Tuy Công Tôn Tố không dốc hết toàn lực, nhưng Tiêu Y Trúc Cơ kỳ không thể nào cản được đòn đánh này.Có điều, hồng y chớp lóe trước mắt, Tuyên Vân Tâm ra tay giúp Tiêu Y chắn đòn tấn công của Công Tôn Tố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận