Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2174: Dẫn hắn đi Đại sư huynh trước cửa đi một vòng (length: 6709)

"Ta đánh chết ngươi!" Lữ Thiếu Khanh vỗ vào người Tiêu Y một cái, rồi quay sang nói với An Tường, "Thế nào, biết rõ chênh lệch giữa ngươi và nàng rồi chứ?"
"Hai người các ngươi cảnh giới không khác nhau là bao, mà thực lực lại như trời với vực, ngươi tin không?"
An Tường nhìn Lữ Thiếu Khanh, vẻ mặt lúc âm u, lúc lại không quyết đoán.
Cuối cùng hắn nghiến răng nói, "Ngươi thật sự sẽ giúp ta sao?"
Trong lòng vừa thấp thỏm, vừa có chút mong chờ.
"Ta đã nói rồi," Lữ Thiếu Khanh chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng đó, cho An Tường cảm giác như một người khổng lồ chống trời, "Mọi người là đồng môn, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi."
Đôi mắt An Tường dần dần sáng lên.
Những năm nay hắn ở trong môn phái hết nhảy nhót rồi lại tránh né, khắp nơi tìm người đánh nhau, luôn tỏ ra bộ dáng một Tiểu Bá Vương.
Thực tế chỉ là muốn tìm mọi cách thể hiện bản thân, để mình trở thành thân truyền hoặc đệ tử nòng cốt, có được sự bồi dưỡng tốt hơn.
Tất cả mục đích chỉ là để thực lực của bản thân gia tăng nhanh hơn.
Bây giờ đối mặt với Lữ Thiếu Khanh, hắn mới biết mình và thiên tài thật sự khác nhau đến mức nào.
Nếu Lữ Thiếu Khanh nguyện ý giúp hắn, dạy hắn, hắn không ngại tiếp nhận sự giúp đỡ của Lữ Thiếu Khanh.
Dù sao, từ chối người khác cũng không hay.
"Vậy thì tốt, ta chấp nhận sự giúp đỡ của ngươi." An Tường suy tư một hồi rồi ngạo nghễ đáp ứng.
"Ai, muốn ta giúp ngươi mà thái độ như vậy, không được đâu nha." Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Ngươi không nghĩ là ta giúp ngươi miễn phí đấy chứ?"
"Điều kiện gì?" An Tường hạ giọng, cố gắng khiêm tốn.
"Vậy đi, cứ nghe lời ta, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, ngươi tự nhiên có thể mạnh lên." Lữ Thiếu Khanh cười, nụ cười rất rạng rỡ, dưới ánh mặt trời, răng trắng sáng chói, vừa phong độ vừa điển trai.
Nhưng trong mắt Tiêu Y, nhị sư huynh đã mở cái miệng rộng như chậu máu, An Tường chẳng khác gì một chú thỏ trắng, lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng, đến cặn bã cũng không còn.
"Nghe lời ngươi?" Trong lòng An Tường nổi lên sự cảnh giác.
Hắn không ngốc, thiên hạ làm gì có chuyện bánh trên trời rơi xuống.
"Ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm?" An Tường liếc Lữ Thiếu Khanh bằng ánh mắt coi thường, ngươi tưởng ta là đồ ngốc hay sao, hay chính ngươi là đồ ngốc?
"Đúng vậy," Lữ Thiếu Khanh thấy rõ sự lo lắng trong lòng An Tường, "Ngươi yên tâm, sẽ không ép buộc, cũng sẽ không để ngươi làm chuyện gì quá đáng đâu."
"Thế nào? Nếu ngươi không muốn thì bây giờ có thể quay người đi xuống, để cho người bên dưới xem dáng vẻ chật vật của ngươi bây giờ."
An Tường đứng tại chỗ, biểu lộ lúc âm u lúc lại bất định.
Nếu không có câu nói cuối của Lữ Thiếu Khanh, hắn tuyệt đối đã xoay người bỏ đi.
Hắn đang bị thương, tư thế như Tử Lang bái, xuống núi nhất định sẽ bị người chế giễu.
Trước đây hắn được người yêu thích, cũng có kẻ ghét bỏ.
Bộ dạng chật vật thế này, trời mới biết họ sẽ nói những lời khó nghe gì.
Không ai lại từ bỏ cơ hội đạp chó chết dưới nước cả.
Tiêu Y thấy An Tường vẫn còn do dự, lập tức khinh bỉ, "Ngu ngốc, có được sự chỉ điểm của nhị sư huynh ta là chuyện bao nhiêu người cầu cũng không được đấy, mà ngươi còn do dự sao?"
"Xuống đi, xuống đi, Thiên Ngự Phong không chào đón loại ngu xuẩn như ngươi."
Lữ Thiếu Khanh cũng quay người bỏ đi, nói với Tiêu Y, "Đưa hắn đi một vòng trước cửa Đại sư huynh đi, để hắn hiểu thế nào là khác biệt."
"Rồi sau đó để hắn rời khỏi Thiên Ngự Phong."
Sau đó lại lắc đầu, "Ai, cứ tưởng là người thông minh, không ngờ lại là kẻ ngốc!"
"Uổng phí nước bọt của ta!"
"Được!" Tiêu Y chỉ muốn An Tường nhanh chóng rời khỏi, lập tức nói với An Tường, "Đi thôi, cho ngươi biết thêm chút việc đời, để tránh ở trong môn phái cứ như con hề, nhảy nhót khắp nơi, thật là đáng xấu hổ."
An Tường vốn không muốn đi, nhưng bản năng của cơ thể lại khiến hắn đi theo Tiêu Y.
Trong lòng có một tiếng nói muốn hắn xem thử rốt cuộc Kế Ngôn mạnh đến mức nào.
Rất nhanh, An Tường đi theo Tiêu Y đến trước một căn phòng được dựng bằng cây gỗ thông thường.
"Đến rồi!"
Lời nói nhàn nhạt của Tiêu Y khiến An Tường biết được, trước mắt căn nhà gỗ chính là nơi Kế Ngôn ở lại tu luyện.
An Tường có chút khó tin, chỉ vào căn nhà gỗ trước mặt, nhìn Tiêu Y hỏi, "Đây chính là nơi ở của Đại sư huynh?"
Đường đường Đại sư huynh, có được một ngọn núi cũng không tính là quá phận.
Nhưng trước mắt chỉ là một căn nhà gỗ thông thường, trên đó còn có hai tấm ván gỗ đóng xộc xệch như hai miếng vá rất chướng mắt.
Vị trí của căn nhà cũng là nơi bình thường, không nhìn ra có phong thủy gì tốt cả.
Căn phòng đơn sơ, không đáng chú ý như vậy, theo An Tường là không xứng với Đại sư huynh của Lăng Tiêu phái.
Tiêu Y hừ một tiếng, "Sao? Không được sao?"
"Cái này, cái này cũng quá bình thường." An Tường cuối cùng vẫn nói ra những lời trong lòng mình.
Quá sức bình thường, ta thật sự nghi ngờ ngươi đang gạt ta.
Tiêu Y cười lạnh một tiếng, "Ngu xuẩn!"
"Bình thường sao? Trong mắt ta đây là một trong những nơi tu luyện tốt nhất thiên hạ."
An Tường nhìn xung quanh, phạm vi trăm mét xung quanh tĩnh lặng như tờ, tựa hồ tự thành một giới, gió thổi cũng không vào.
"Đại sư huynh đâu?"
"Hắn ở bên trong, ngươi tự vào tìm hắn đi." Tiêu Y xị mặt, trong mắt tràn đầy vẻ mong chờ.
An Tường không nghi ngờ gì, trực tiếp bước vào một bước.
Nhưng vừa bước một bước, sắc mặt của hắn đã thay đổi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy mình đã bước vào một thế giới kiếm.
Khí tức sắc bén khiến linh hồn hắn run rẩy, cảm giác tử vong trong nháy mắt xông lên đầu.
Trên trời dưới đất, xung quanh, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập kiếm ý sắc bén.
Hít vào một hơi, vô số kiếm ý tràn vào cơ thể, điên cuồng phá hủy tất cả bên trong.
Lại một lần cảm nhận được khí tức tử vong.
Hơn nữa lần này còn mãnh liệt hơn trước.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, An Tường có cảm giác thân thể, suy nghĩ, thậm chí linh hồn của mình đều bị chia cắt thành vô số mảnh.
Hắn như có vô số hóa thân, trở thành sự tồn tại nhỏ bé nhất giữa thiên địa.
"Ông!"
Một tiếng kiếm ngân vang lên, sự sắc bén xung quanh tiêu tan, cảnh vật trước mắt An Tường không ngừng biến ảo, ý thức của hắn mơ hồ, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Hồi lâu, An Tường mới động đậy, hắn cúi đầu, nhìn hai tay mình, mình còn sống sao?
Cảm giác không còn chút sức lực nào truyền đến, thân thể không kiểm soát run lên.
"Bịch!" An Tường không trụ nổi ngồi phịch xuống đất....
Bạn cần đăng nhập để bình luận