Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 3414: Làm Tiên Quân cũng rất tốt

Giản Bắc cười hì hì bộ dạng, lại bị Quản Đại Ngưu nhìn thấu ngay. Quản Đại Ngưu khinh bỉ Giản Bắc một cách sâu sắc, "Còn giả bộ." "Cùng tên hỗn đản kia chung đụng lâu, ngươi cũng học theo người ta tỏ ra thâm trầm, chơi trò thần bí?" "Đừng tưởng ta không biết rõ, các ngươi Giản gia là sợ hai người không chịu nổi mà thôi. . ." Giản Bắc bị vạch trần cũng không hề tức giận, ngược lại cười ha hả một tiếng, "Hay là như vậy đi, các ngươi Thiên Cơ Các cho ta chút vốn liếng, ta thành Tiên Đế, che chở cho các ngươi." Giản Bắc thoải mái thừa nhận, không hề che giấu. Năng lực tình báo của Thiên Cơ Các quá mạnh, rất nhiều chuyện không thể gạt được bọn họ. Cũng như lời Quản Đại Ngưu nói, mặc dù Sinh Mệnh Chi Thụ đã nói, cơ hội của mọi người đều ngang nhau. Nhưng tài nguyên tu luyện, Sinh Mệnh Chi Thụ sẽ không cung cấp. Nó cung cấp là một cái nền tảng, một cơ hội. Còn lại đều phải dựa vào chính mình, hoặc nói dựa vào chỗ dựa phía sau các môn phái thế lực. Trên con đường tu luyện, thiên phú, cơ hội đương nhiên rất quan trọng, nhưng tài nguyên cũng quan trọng không kém. Giản gia có hai anh em Giản Bắc và Giản Nam được chọn. Là những đứa trẻ được chọn, tự nhiên rất vui khi có cơ hội. Nhưng, đôi khi có quá nhiều lựa chọn cũng là một nỗi phiền muộn. Các môn phái thế lực khác chỉ có một người ứng cử, có thể toàn lực bồi dưỡng. Giản gia thì cần phải cân nhắc, hoặc là nói cả hai cùng chia đều. Chia đều tài nguyên, nếu cả hai đều trở thành Tiên Đế, đương nhiên sẽ đạt được lợi lớn. Nếu như vì phân phối tài nguyên mất cân bằng mà cả hai đều không thể trở thành Tiên Đế, thất bại trong gang tấc, bọn họ tìm ai mà khóc? Với thân phận là anh trai, đồng thời cũng là gia chủ Giản gia. Giản Bắc không cần suy nghĩ quá nhiều, gần như trên đường trở về, hắn đã đưa ra quyết định. Hắn từ bỏ cạnh tranh, toàn lực ủng hộ muội muội, để muội muội trở thành Tiên Đế. Thiên phú của muội muội không kém hắn, tâm tính lại thuần khiết hơn, so với hắn còn phù hợp với tu luyện hơn. Cho nên, câu nói làm một Tiên Quân cũng rất tốt mà hắn nói, có tâm tính không giống với câu nói này của Quản Đại Ngưu. "Ngươi cút!" Quản Đại Ngưu tức giận. Hắn không giống với Giản Bắc. Thiên phú của hắn so với Giản Bắc kém hơn một chút, muốn trở thành Tiên Đế, cơ hội cũng không lớn. Thà để cơ hội cho người khác còn hơn. "Ngươi cam tâm?" Quản Đại Ngưu cố ý hỏi Giản Bắc. Giản Bắc mỉm cười, "Có gì mà cam hay không cam?" "Cây nhỏ cho cơ hội, ta đã rất cảm kích rồi, làm người mà, không thể quá tham lam, có lúc tham lam quá, sẽ chẳng có được gì." Lúc Giản Bắc nói lời này, ngữ khí bình thản, không có nửa điểm không cam tâm hay oán trách. Với quyết định này, hắn không hề hối hận. Quản Đại Ngưu không nhịn được mà liếc nhìn, dùng sức nháy mắt mấy cái, như muốn nhìn Giản Bắc thêm rõ ràng hơn, "Trách không được cha ta cứ nói ngươi là người lợi hại nhất trong năm nhà ba phái." "Suốt ngày bảo ta học hỏi ở ngươi." Dừng một chút, Quản Đại Ngưu lại lẩm bẩm, "Tên hỗn đản kia, nhìn người thật chuẩn." Tên hỗn đản mà Quản Đại Ngưu nhắc đến đương nhiên là Lữ Thiếu Khanh. Ở thời điểm tại mười ba châu, Giản Bắc tuy là dòng chính của Giản gia trong năm nhà ba phái. Nhưng hắn làm việc khiêm tốn, ở trong đám thế hệ trẻ tuổi không nổi bật không phô trương, khiến tất cả mọi người không chú ý đến hắn. Trong đám cùng thế hệ, không ai phát hiện, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người được mệnh danh là thiên tài Giản gia – Giản Nam. Giản Bắc ung dung lẩn tránh khỏi ánh mắt của mọi người, âm thầm phát triển. Sự ngụy trang của Giản Bắc lại bị một người ngoài là Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra. Việc mà thế hệ trẻ của năm nhà ba phái không phát hiện ra, ngay cả rất nhiều lão hồ ly cũng không để ý tới, lại bị Lữ Thiếu Khanh phát hiện. Đủ để chứng minh Lữ Thiếu Khanh có con mắt nhìn người lợi hại cỡ nào. Nhắc lại chuyện cũ, Giản Bắc không khỏi cảm thán, "Không phải tự nhiên ta gọi hắn là đại ca đâu? Người mà ta chịu phục chỉ có mình hắn." Quản Đại Ngưu khinh bỉ, "Ngươi còn nợ hắn linh thạch đây." Đại ca? Còn không phải là bị ép? Giản Bắc dương dương đắc ý, "Một tiếng đại ca, đủ để xóa nợ." Nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý của Giản Bắc, Quản Đại Ngưu rất tức giận, "Thật hy vọng hắn biến thành quỷ trở về tìm ngươi." "Nếu là như vậy, cũng tốt mà." Giản Bắc có chút hoài niệm, "Dù là người hay quỷ, có thể trở về đều tốt." Đừng nhìn bình thường Lữ Thiếu Khanh khiến người ta tức đến hộc máu, nhưng chỉ cần chung sống lâu với hắn, ai cũng sẽ coi hắn như một người bạn tri kỷ. Quản Đại Ngưu bĩu môi, "Đừng suy nghĩ nữa, người chết không thể sống lại, thứ duy nhất có thể làm là báo thù cho hắn." "Haiz, địch nhân là thiên đạo, cũng không biết đánh thắng được hay không." Giản Bắc nhàn nhạt nói, "Mọi việc đều do con người định đoạt mà thôi..." Quản Đại Ngưu nhìn xuống thành trì phía dưới của tam tộc, hỏi, "Thời gian vạn năm đã trôi qua, cũng không biết còn bao lâu nữa?" "Giản Nam đột phá sao?" Giản Bắc lắc đầu, "Đâu dễ dàng vậy." "Ta hỏi rồi, nàng tuy mơ hồ có cảm giác, nhưng thời cơ còn chưa tới, không nhanh được như vậy đâu." "Vậy thời cơ là gì?" Quản Đại Ngưu hiếu kỳ, "Chẳng lẽ lại phải đợi thêm mười mấy vạn năm nữa?" Giản Bắc đáp, "Chậm một chút cũng tốt, muốn nhanh không đạt được, ngàn vạn năm cũng không có gì lạ." Đối với việc đột phá Tiên Đế, đừng nói ngàn vạn năm, mà cả ức vạn năm cũng có khả năng. Việc quá nhanh trở thành Tiên Đế, đôi khi cũng không phải là chuyện tốt. "Chậm?" Quản Đại Ngưu chỉ vào thành trì của tam tộc, "Dựa vào tính khí của đám người này, ngàn vạn năm? Có lẽ chưa đến một trăm vạn năm, người đã c·h·ế·t không sai biệt lắm rồi." Mâu thuẫn giữa tam tộc càng ngày càng lớn, mà mâu thuẫn lại là phân bón cho cừu hận, mâu thuẫn càng lớn, cừu hận cũng sẽ càng nhiều. Với tình trạng hiện tại của tam tộc, chắc chắn không trụ nổi đến trăm vạn năm. Nói đến điều này, Giản Bắc cũng rất đau đầu. Hắn không phải là người đơn độc, phía sau lưng còn có Giản gia, tam tộc đánh nhau, hắn không thể chỉ lo thân mình được. Đến lúc xảy ra diệt tộc đại chiến, ai cũng không thể ngăn cản nổi. Trừ phi Tiên Đế ra mặt. Nhưng hiện tại Tiên Đế chỉ có một mình Tinh Nguyệt Tiên Đế, nàng chẳng thèm để ý tới việc tam tộc s·ố·n·g c·h·ế·t ra sao. Còn những người khác cũng không thể nhanh chóng trở thành Tiên Đế. Huống hồ, sau khi bọn họ trở thành Tiên Đế, còn phải đi báo thù cho Lữ Thiếu Khanh, làm gì rảnh rỗi mà để ý đến mấy chuyện vặt vãnh ở Lăng Vân đại lục. "Đau đầu quá," Giản Bắc nói với Quản Đại Ngưu, "Bàn Tử, giúp một tay, dùng cái miệng của ngươi mà ngăn cản bọn họ đi." Một câu có hai ý nghĩa! Quản Đại Ngưu trực tiếp xông vào, "Ta g·iết c·h·ế·t ngươi. . . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận