Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 2180: Chương 2180

Chương 2180: Chương 2180Chương 2180: Chương 2180
Nhóm dịch: Ky Sĩ Bóng Đêm Quản Điều tức giận rồi. Trong đôi mắt nhỏ đã không còn giảo hoạt, chỉ có phân nộ.
Con của mình bị người khác đánh, hắn ta làm phụ thân không thể nhịn được.
Chỉ đùa một chút?
Nhi tử của ta bị ngươi đánh cho mập thêm mấy cân, thế này gọi là đùa sao?
Sao ngươi không để ta đùa với ngươi?
Quản Điểu muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh trút giận cho Quản Đại Ngưu.
Nhưng khí tức ban nãy Lữ Thiếu Khanh lộ ra khiến lòng hắn ta run rẩy.
Mặc dù hắn ta là trưởng bối nhưng tư chất không được tốt lắm, hiện tại chẳng qua cũng chỉ mới cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ.
Lữ Thiếu Khanh cho hắn ta một loại cảm giác nguy hiểm. Đấu cứng chắc chắn đánh không lại.
“Sư phụ ngươi đâu? Hắn ở đâu?” Quản Điểu lớn tiếng quát lên. Ta đánh không lại ngươi, ta đi tìm trưởng bối ngươi.
Lữ Thiếu Khanh lo lắng: “Đừng, đừng, Điểu thúc thúc, có chuyện gì bình tĩnh nói.” Dáng vẻ căng thẳng sợ hãi. Sau khi Gia Cát Huân thấy lại nghiến răng muốn cắn Lữ Thiếu Khanh.
Thời gian nàng ta ở đây không dài nhưng vô cùng hiểu rõ Lữ Thiếu Khanh căn bản không sợ Thiều Thừa. Thiều Thừa cũng cưng chiều Lữ Thiếu Khanh đủ kiểu. Cho dù đến đây để tìm vợ nhưng Lữ Thiếu Khanh không vội, Thiều Thừa cũng nhân nại chờ đợi, tuyệt đối không thúc giục.
Dáng vẻ trước mặt Quản Điều đơn thuần là đang giả vờ. Quản Điểu cười lạnh một tiếng: “Hừ, ngươi sợ?”
“Ngươi dự định giải quyết như thế nào?”
Ở ngay trước mặt ta đánh nhỉ tử ta, ngươi làm phản rồi. “Hay là...” Lữ Thiếu Khanh xoay chuyển đôi mắt: “Ta lại đánh cho hắn một trận?” Nếu không phải con người ta lịch sự, ta đã sớm đánh luôn cả trưởng bối ngươi rồi.
Lột lai lịch của ta, đánh con của ngươi là còn nhẹ đấy. Quản Điểu tức chết, tiến thêm một bước hiểu về tính cách ác liệt của Lữ Thiếu Khanh.
“Sư phụ ngươi đâu?” Quản Điểu gầm thét: “Bảo hắn ra đầy.”
Thiều Thừa rất mau chóng xuất hiện, nhìn thoáng qua nơi này, có mấy phần nghi ngờ nhìn qua Quản Điều: “Vị đạo hữu này, có gì chỉ giáo?” Sau đó nhìn qua Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt hỏi thăm xảy ra chuyện gì.
Lữ Thiếu Khanh nói: “Sư phụ, con và tên mập đùa giỡn, Điểu thúc thúc không vui, muốn giáo huấn ta.”
Lông mày Thiều Thừa giật giật, sau đó nói: “Điểu đạo hữu, giữa các hậu bối đùa giỡn một chút là rất bình thường.”
Quản Điểu tức chết, ngươi gọi đây là đùa giỡn?
Nhi tử của ta sưng lên mấy cân rồi ngươi không thấy sao?
Ngươi cứ cưng chiều đồ đệ của ngươi như vậy sao? Không thấy tính cách của hắn đã tồi tệ đến nước này rồi? Trong lòng hắn ta tức giận, trầm giọng nói: “Thiều đạo hữu, đây chính là ngươi không đúng.”
“Rõ ràng hắn đang khi dễ tiểu tử béo nhà ta, việc này, không thể cứ tính như thế.” Thiều Thừa nhìn thoáng qua Quản Đại Ngưu, thực sự là hơi thảm.
Nhưng mà ai bảo tiểu tử này đắc tội đồ đệ của mình chứ? Thiều Thừa mỉm cười: “Không biết Điểu đạo hữu định như thế nào?”
“Việc này.” Quản Điểu nhìn lướt qua đám người, trong đôi mắt nho nhỏ lại toát ra ánh mắt giảo hoạt.
“Việc này, ta và ngươi cần thảo luận cẩn thận một chút.” Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, nói: “Sư phụ, không bằng ngươi xuống bếp nấu nướng, làm mấy món ngon bồi tội với Điều thúc thúc có được không?”
Quản Đại Ngưu sốt ruột, lúc này bất chấp đau đớn của bản thân nhảy dựng lên muốn la hét.
Nhưng hành động của hắn ta đã bị Tiêu Y thông minh lập tức cản lại, “Đại Ngưu ca ca, nào, ta dẫn ngươi đi chữa thương đi.”
Tiểu Hắc thì cưỡi trên cổ Quản Đại Ngưu để Quản Đại Ngưu có muốn nói cũng không nói ra miệng được. Quản Đại Ngưu chỉ có thể ném cho Giản Bắc ánh mắt cầu cứu.
Giản Bắc mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, chỉ coi như không nhìn thấy ánh mắt của Quản Đại Ngưu.
Quản Điều không phát hiện ra được gì, trong đầu hắn ta bây giờ chỉ có hai chữ, tin tức. Tức giận có thật có giả nhưng phần lớn là muốn đào bới được nhiều tin tức hơn từ miệng Thiều Thừa.
Tin tức lần này Thiâầu Thừa đến Nhữ thành là muốn tìm vợ đã được truyền ra từ sớm. Nhưng tin tức chỉ tiết thì không ai biết.
Giờ chính là cơ hội tốt vô cùng.
Vừa nghĩ mình có thể có được cả một đống tin bát quái, cơn giận trong lòng Quản Điều với đi không ít, cười rất vui vẻ: “Vừa hay, ta cũng muốn nếm thử tay nghề của Thiều đạo hữu.”
Đồng thời còn cố ý nhìn Lữ Thiếu Khanh một chút.
Tiểu tử ngươi, ta không am hiểu đấu võ, đấu văn mới là thứ ta am hiểu.
Chờ đi, ta nhất định phải thuyết phục sư phụ ngươi thu thập ngươi.
Thiều Thừa không đành lòng, thủ nghệ của mình tự mình biết. Mặc dù mình ăn không có vấn đề, nhưng những người khác trong lúc nhất thời khó mà tiếp thu được.
Lữ Thiếu Khanh thấy thế, hợp thời xen vào một câu: “Sư phụ, Điểu thúc thúc là Thiên Cơ Giả, không chừng có thể biết được tin tức sư nương từ miệng hắn.”
Thiều Thừa nghe xong, liền nói ngay: “Nếu vậy, Điểu đạo hữu, mời tới bên này.”
Đợi sau khi Thiều Thừa mang theo Quản Điểu rời đi, Quản Đại Ngưu cũng được thả ra. “Móa, khốn kiếp!” Quản Đại Ngưu vọt tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi muốn hại chết cha ta sao?”
“Tên mập chết bầm, đừng có nói bậy nói bạ.” Lữ Thiếu Khanh ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu: “Ta tôn kính trưởng bối nhất.” “Sư phụ ta trù nghệ thiên hạ đệ nhất , người bình thường còn chưa có tư cách ăn mỹ vị sư phụ ta làm đâu.”
“Tiểu tử hèn hạ!” Quản Đại Ngưu tức giận.
Hai cha con mình sao lại trêu phải tên khốn kiếp này chứ? Tất thảy nguyên nhân gây ra, đầu vì nàng ta.
Quản Đại Ngưu nhìn qua Tuyên Vần Tâm: “Ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tuyên Vân Tâm mỉm cười, nói với Tiêu Y: “Ta đi bế quan.” Đột phá vào Luyện Hư kỳ, cần một chút thời gian củng cố. Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh càng thêm bất thiện: “Ngươi còn muốn ăn nắm đấm sao?” Quản Đại Ngưu tức chết: “Ngươi còn muốn đánh ta?” Kẻ thù cũng không ác như vậy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận