Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1079: Bại triệt để

Chương 1079: Bại triệt đểChương 1079: Bại triệt để
Thấy Kiếm Ngũ đưa tay ra, Đàm Linh lập tức kịp thời phản ứng lại, thấp giọng hô lên: "Chạy!"
Nàng ta cùng Thì Cơ Thì Liêu lập tức xoay người bỏ chạy.
Mặc dù cách xa như vậy nhưng họ vẫn cảm thấy không an toàn.
Mặc dù Mộc Vĩnh đã hét lớn ngăn Kiếm Ngũ lại nhưng không còn kịp nữa rồi.
Linh lực trong cơ thể Kiếm Ngũ theo bàn tay mãnh liệt rót vào ngọn núi tốn ma thạch trước mặt.
Hào quang chói lòa, năng lượng kinh khủng bộc phát.
Ầm ầm!
Trước cỗ năng lượng khổng lồ này, Kiếm Ngũ không kịp kêu lấy một tiếng đã biến mất trong vụ nổ.
Năng lượng của vụ nổ không ngừng nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Mười dặm, trắm dặm, ngàn dặm.
Hào quang sáng chói như mặt trời, chiếu sáng cả Tuyệt Phách Liệt Uyên.
Quang mang vạn dặm, chói lóa lòa mắt, dù cách đó hơn vạn dặm, mười vạn dặm cũng có thể thấy rất rõ ràng.
Đám mây hình nấm khổng lồ bùng lên.
Bọn Đàm Linh nhanh chóng thoát đi, như cừu nhỏ gặp sói xám, có thể chạy được bao nhanh là chạy hết bấy nhiêu.
Vụ nổ khủng khiếp vang lên sau lưng, bọn họ quay đầu, chứng kiến được cảnh tượng vụ nổ kinh khủng đó.
Đám mây hình nấm khổng lồ, hào quang sáng chói, như mặt trời nổ.
Đất trời rung động, chấn động không ngớt, trong vụ nổ không gian không ngừng vặn vẹo như gợn sóng.
Hỏa diễm như hỏa long phóng lên tận trời, như tấn công tận thương khung.
Phạm vi vụ nổ không ngừng mở rộng, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều biến mất trong vụ nổ kinh khủng.
Núi lớn, rừng rậm, hồ nước, động vật, hết thảy hết thảy đều hóa thành bụi trong vụ nổ, rồi bị chôn vùi trong ngọn lửa.
Trong không trung không ngừng xuất hiện khe hở màu đen, vụ nổ khủng khiếp xuyên thủng hư không, phá vỡ không gian.
Ba người Đàm Linh không dám dừng lại, chỉ cắm cổ chạy, chạy đến khi cảm thấy tạm ổn mới dám dừng lại. Họ quay đầu nhìn vụ nổ sau lưng mà mặt mũi trắng bệch, im lặng thật lâu.
Vụ nổ lần này, dù đã cách rất rất xa, hơn mười vạn dặm, bọn họ vẫn cảm nhận được uy lực vô hình khổng lồ kia.
Đến tận đây, uy lực của sóng xung kích vẫn không hề tâm thường.
Từng cây từng cây đại thụ ngã trái ngã phải, có thể sánh với một trận gió lốc cấp mười hai.
Mộc Vĩnh cũng xuất hiện, nhìn vụ nổ phía xa xa, sắc mặt âm trâm như muốn chảy ra nước.
Lữ Thiếu Khanh chạy rồi thì thôi, còn tiện thể để lại một cái bẫy nữa.
Trong vụ nổ này, dù là Kiếm Ngũ cũng không thể còn sống được.
Uy lực của vụ nổ này nói ít cũng phải tương đương với một đòn liên thủ của năm đến bảy vị đại năng Hóa Thần.
Kiếm Ngũ thành cặn bã.
Cũng không biết còn có thể đầu thai được không nữa.
"Tiểu tử hèn hạ!" Mộc Vĩnh hận đến nghiến răng.
Giảo hoạt. Quá giảo hoạt!
Còn giảo hoạt hơn cả lão hồ ly giảo hoạt nhất.
"Mộc Vĩnh đại nhân, thế nào?" Đàm Linh nhìn vun nổ, không hiểu sao lại cảm thấy rất vui sướng, nàng ta cố ý hỏi Mộc Vĩnh: "Bọn Lữ Thiếu Khanh trốn rồi, ngài định làm thế nào?"
Mộc Vĩnh nghẹn một ngọn lửa trong lòng, hừ một tiếng, không muốn nói gì.
Khi hắn ta đang muốn rời đi, bỗng nhiên sánh mắt hắn ta trở nên sắc bén.
Đám mây hình nấm sinh ra trong vụ nổ không ngừng thu nhỏ, thậm chí biến mất, như lọt vào vòng xoáy nước, bị hút vào trong mặt nước sâu hun hút rồi tan biến.
Đám mây hình nấm, bụi mù và đủ thứ liên tục bị hút vào, bề mặt hư không xuất hiện các khe hở lớn nhỏ không đồng đều.
Có cái giống như một cái giếng tròn tròn tĩnh mịch đen không thấy đáy, như một vết sẹo kinh khủng dữ tợn.
Các vết nứt to to nhỏ nhỏ hiện đây trên bầu trời, như một khối pha lê vỡ tan tành với vô số vết nứt, không ngừng chiết xạ ánh sáng đen, vừa quỷ dị vừa kinh dị.
Thì Liêu không nhịn được mà nói: "Cái này... cái này sẽ không giống như vừa rồi chứ?"
Mộc Vĩnh nghe vậy, trái tim sắp vỡ tan rồi. Thật vất vả mình mới giải quyết được uy hiếp từ tiểu tử kia, giờ lại tới nữa sao?
Tới nữa, làm sao ta bế quan được?
Trong lòng Mộc Vĩnh bỗng nhiên cảm thấy hối hận.
Nhưng Mộc Vĩnh phát hiện ra những khe hở không gian kia đang không ngừng khép lại thì nhẹ nhàng thở ra.
Còn may đây chỉ là vết nứt không gian bình thường, chẳng mấy chốc sẽ tự đóng lại.
Mộc Vĩnh nhìn khe hở hư không phía xa xa, thấp giọng hầm hừ: "Hừ, tiểu tử muốn chơi lén ta à? Không dễ vậy đâu!"
Nhưng Thì Cơ đột nhiên chỉ phía xa xa kêu lên: "Kia, kia là cái gì?"
Mộc Vĩnh vừa nhìn thì ngây dại toàn thân.
Phía xa xa, từng tia chớp đen bỗng nhiên băn ra từ vô số khe nứt.
Như bầy rắn ngủ đông thức tỉnh, từng con từng con chui ra từ dưới lòng đất, uốn éo bay lên không trung, bò ra tứ phía.
Lại như quần ma loạn vũ, tia chớp đen không ngừng cắn nuốt biên giới khe hở hư không, không ngừng gặm nhấm không ngừng mở rộng phạm vi khe hở hư không.
Chỉ trong mấy hơi thở, các loại khe hở sát nhập vào nhau, tạo thành khe hở hư không càng lớn hơn.
Trong ánh mắt khó tin của bọn Mộc Vĩnh, một khe hở dựng đứng cao hơn hai trăm dặm, rộng mấy chục dặm lại lần nữa hình thành.
Như một con mắt ác ma dựng đứng, tản ra khí tức kinh khủng, khe hở hắc ám sau lưng thôn phệ tất cả ánh sáng.
Nếu nhìn chằm chằm vào nó, người †a sẽ cảm thấy linh hồn của mình sẽ bị thôn phệ.
"Đáng... đáng chết!"
Sắc mặt Mộc Vĩnh vô cùng âm trầm, cho dù là hắn ta cũng không nhịn được mà mắng to: "Nhân tộc đáng chết, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi."
Khe hở xuất hiện lần nữa tức là sao?
Tất cả những gì hắn ta làm trước đó còn có nghĩa lý gì?
Hối hận trong lòng Mộc Vĩnh không ngừng sát nhập giống như khe hở trên bầu trời, không ngừng mở rộng, khiến cho hẳn ta hối hận không thôi. Sớm biết vậy, hắn ta đã không có ý định giết Lữ Thiếu Khanh, hẳn là hắn ta không nên làm gì để cho Lữ Thiếu Khanh rời đi, có lẽ mọi chuyện sẽ không trở nên thế này.
Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh đã rời đi, không thể dễ dàng đóng khe nứt to tướng này lại.
Mộc Vĩnh tái xanh, tiếng lốp bốp từ biên giới khe hở đen lọt vào tai hắn ta giống như tiếng Lữ Thiếu Khanh đang chê cười hắn ta.
Không phải hắn ta thua một trận nhỏ, mà là thua hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận