Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 906. Tam Thánh tử



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHuyên mỉm cười: "Xem ra có người muốn khiêu chiến Kiếm Nhất. Ta rất tò mò, hắn ta có gì lợi hại."Thôi Thanh lạnh lùng cười rộ lên: "Xem ra hắn tin tưởng mười phần đối với sư huynh của hắn."Quản sự vội vàng nói: "Cho nên, tiểu thư, ta nghĩ tiểu thư có nên đi gặp hắn một chút để xả giận không.”Thôi Thanh hiểu được ý của quản sự, trên mặt nàng ta lộ ra vẻ hài lòng, người này cũng biết làm việc đấy.Nàng ta nói với Huyên: "Tam Thánh tử, có muốn gặp người không biết trời cao đất rộng này không?"Tuy rằng nơi này là địa phương của Thôi gia, nhưng thân phận của Huyên vẫn bày ở chỗ đó.Thôi Thanh cũng không dám tự ý chủ trương.Huyên đúng là cũng cảm thấy rất hứng thú, nói: "Được, ta đang muốn gặp xem hắn rốt cuộc là ai mà lại có quyết đoán như thế."Sau khi được Huyên đồng ý, Thôi Thanh và Kiếm Lan liếc nhau, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ hưng phấn.Thánh tử ở chỗ này, có thể hoàn toàn nhục nhã tên đáng giận kia một trận rồi.Quản sự phụng mệnh đến tìm Lữ Thiếu Khanh, nói Thôi Thanh muốn gặp hắn.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười: "Được, đúng lúc ta cũng muốn gặp nàng ta."Quản gia sửng sốt, ông ta vốn tưởng rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ không muốn đi gặp Thôi Thanh, dù sao đôi bên cũng có mâu thuẫn.Cho nên ông ta đã chuẩn bị tốt một lý do thoái thác, hiện tại Lữ Thiếu Khanh sảng khoái như thế, làm cho những lý do thoái thác ông ta chuẩn bị tốt không có tác dụng.Trong lòng ông ta nhịn không được nói thầm, có dự cảm không tốt, chẳng lẽ đây không phải là một chuyện tốt đối với ông ta sao?Đàm Linh đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh, nhíu mày.Hành động của Lữ Thiếu Khanh làm cho nàng ta có loại dự cảm, giống như Lữ Thiếu Khanh đã sớm vì Thôi Thanh mà đến."Này, ngươi muốn làm gì?" Đàm Linh dùng bả vai đụng Lữ Thiếu Khanh một cái, hung tợn hỏi: "Ngươi còn muốn làm cái gì?"Lữ Thiếu Khanh xoa bả vai của mình, u oán nhìn Đàm Linh: "Ngươi thô lỗ như vậy, sau này làm sao gả ra ngoài đây? Có người nào muốn cưới loại hổ cái như ngươi sao?"Hai mắt Đàm Linh phun lửa: "Bớt chuyển đề tài cho ta, mau nói, ngươi đang có ý đồ xấu gì?"Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh vô tội: "Ta tới nơi này chính là vì kiếm chút tiền tiêu vặt. Còn nữa, ngươi đang sợ cái gì?"Đàm Linh tức chết.Nhưng mà lời này của Lữ Thiếu Khanh dường như cũng không có nói sai, nàng ta đúng thực sợ.Chẳng may Lữ Thiếu Khanh làm lớn chuyện ở chỗ này, làm cho Thôi gia gặp tổn thất thật lớn, như vậy nhất định sẽ chọc cho Thôi gia giận dữ.Đến lúc đó cho dù là nàng ta cũng chịu không nổi.Lữ Thiếu Khanh chậm rãi thong thả đi theo quản sự tới chỗ Thôi Thanh.Vừa vào cửa, Đàm Linh và Thời Liêu nhìn thấy Huyên ngồi ở giữa.Hai người đều chấn động, tuyệt đối không ngờ sẽ gặp được Tam Thánh tử ở chỗ này.Ba vị Thánh tử làm đồ đệ của Thánh Chủ, một mực tu luyện trên Thánh Sơn, chưa bao giờ dễ dàng xuống núi.Hai người giật mình xong, vội vàng hành lễ với Huyên: "Bái kiến Tam Thánh tử."Thân phận Đàm Linh và Thời Liêu là đồ đệ của trưởng lão, đặc biệt là Đàm Linh là đồ đệ của trưởng lão thứ hai Nhuế trưởng lão, hơn nữa, thân phận sâu hơn của ông ta cũng chỉ có đồ đệ Thánh Chủ mới rõ ràng.Cho nên Huyên không có khinh thường, mà là đứng lên, khoát khoát tay cười nói: "Không cần khách khí, hôm nay ta cũng là khách nhân."Hắn ta chỉ vào Thôi Thanh nói: "Chủ nhân thực sự ở chỗ này đây."Việc này làm cho Thôi Thanh âm thầm kích động, không hổ là Tam Thánh tử, quan tâm người thân thiết.Cuối cùng ánh mắt của Huyên rơi vào trên người Lữ Thiếu Khanh, hắn ta sửng sốt một chút, vậy mà hắn ta lại có thể cảm nhận được một cảm giác quen thuộc ở trên người Lữ Thiếu Khanh...Sau khi Lữ Thiếu Khanh đi vào, ánh mắt cũng dừng lại trên người Huyên.Tuy rằng Huyên ẩn giấu khí tức của mình, làm cho hắn ta thoạt nhìn cũng không xuất chúng, nhưng hắn ta vẫn là trung tâm ở đây.Cảm giác của Lữ Thiếu Khanh vô cùng nhạy bén, trước tiên liền nhận ra được sự mạnh mẽ của Huyên, hắn ta là người mạnh nhất ở đây.Cái gì mà Thôi Thanh, Kiếm Lan, đều không bằng hắn ta.Mà sau khi Huyên nhìn thấy hắn cũng ngây ngẩn cả người.Tuy rằng rất cố gắng che giấu, nhưng Lữ Thiếu Khanh vẫn cảm giác được.Chết tiệt, không thể nào? Chẳng lẽ ta đã là người tâm phúc của Thánh Địa rồi sao?Ngay cả Thánh tử cũng nhận ra ta?Trong lòng Lữ Thiếu Khanh hơi hoảng.Ở Thánh Địa này không có lệnh truy nã của hắn, chẳng lẽ trên Thánh Sơn dán đầy sao?Nếu không tại sao sư phụ Thời Liêu, còn cả Tam Thánh tử trước mắt đều có loại biểu cảm này?Đây là biểu cảm khi gặp người quen mới có.Lữ Thiếu Khanh điều chỉnh tâm tình, chắp tay hành lễ với Huyên, cố ý kích động nói: "Là, là Tam Thánh tử sao? Ngươi, ngươi là thần tượng của ta."Mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng hắn ta lại vô cùng kinh ngạc.Hắn ta dám khẳng định đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh, nhưng Lữ Thiếu Khanh lại cho hắn ta một loại cảm giác quen thuộc.Có loại cảm giác giống như đã từng quen biết, đã từng gặp qua.Trong lòng âm thầm cảnh giác, cảm giác như vậy làm cho hắn ta không dám khinh thường.Không chừng người trước mắt chính là kẻ địch ngày xưa của hắn ta.Hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh thật sâu, sau đó tươi cười càng thịnh, vô cùng khách khí, tư thái rất thấp, có vẻ càng bình dị gần gũi: "Trương Chính công tử nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một người Thánh tộc bình thường mà thôi."Lữ Thiếu Khanh cố ý nói: "Ồ, Tam Thánh tử, ngươi biết ta sao?"Cảnh giác trong lòng Huyên lại một lần nữa kéo lên, trong mắt hiện lên tia sáng.Hắn ta cười ha ha: "Vừa rồi Thôi Thanh, Kiếm Lan đều lên án công khai Trương Chính ngươi đấy."Lữ Thiếu Khanh sờ sờ đầu, nhếch miệng cười, lộ ra vài phần ngây ngô: "Ta còn tưởng rằng Tam Thánh tử đã gặp ta." Hết chương 906.

Bạn cần đăng nhập để bình luận