Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 733 - Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?



Chương 733: Ngươi nhìn xem, đây là cái gì?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh lại khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Úc Linh, chỉ vào nàng ta, ngón tay run rẩy: "Ngươi còn là người sao? Ta đã bị thương thành như vậy, ngươi còn bảo ta đi cứu bọn họ?"Úc Linh choáng váng đầu óc một chút, ôm đầu mình: "Sẽ không phải là ngươi muốn ta đi cứu bọn họ chứ?"Lữ Thiếu Khanh đương nhiên nói: "Ngươi không đi, chẳng lẽ ta đi sao?"Xúc động muốn ném Lữ Thiếu Khanh xuống càng lúc càng mãnh liệt, Úc Linh chỉ vào thứ tàn phá bừa bãi, đánh cho đám người Tang Lạc khóc cha gọi mẹ ở phía dưới, cắn răng, oán hận nói: "Nó là hung thú Nguyên Anh kỳ đấy, ngươi cảm thấy ta có thể đánh thắng sao?"Đây không phải là con rết nhỏ, không phải chó mèo, là Nguyên Anh kỳ đó, ngươi có hiểu hay không?Đừng tưởng rằng ngươi là Nguyên Anh, liền cảm thấy hung thú cấp bậc Nguyên Anh rất dễ đối phó."Nguyên Anh thì sao?" Lữ Thiếu Khanh dứt khoát dạy dỗ Úc Linh: "Thân là tu sĩ, sợ cái gì chứ? Cho dù đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình, cũng phải có can đảm rút kiếm. Nếu không có dũng khí tiến tới, còn tu tiên cái gì? Dứt khoát về nhà làm rùa đen rút đầu là được rồi."Úc Linh dứt khoát đi trước hai bước, quay đầu nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có đi hay không? Bây giờ là cơ hội tốt nhất để rời đi, nếu ngươi không đi thì ngươi cứ ở lại đây một mình đi."Úc Linh lười nói nhảm, Mẫn Phiên và người Tang Lạc bị con rết cuốn lấy, nàng ta và Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn có thể thoải mái rời đi.Nếu Lữ Thiếu Khanh không đi, nàng ta cũng không có ý định ở lại đây.Lữ Thiếu Khanh bị thương, không phát huy được thực lực, nàng ta chỉ là Kết Đan tầng chín, hơn nữa cũng không phát huy được toàn bộ thực lực, đánh không lại con hung thú Ngô Công kia.Bây giờ không đi, chẳng lẽ ở lại đây chờ chết sao?Lữ Thiếu Khanh vẫn tỏ thái độ kia: "Sợ cái gì? Cứ như vậy mà đi, ngươi không cảm thấy rất thiệt thòi sao?"Úc Linh nghe vậy, lửa giận cũng không nhịn được nữa.Tên hỗn đản này, lòng dạ hẹp hòi đến mức này sao, đã đến lúc nào rồi còn muốn chiếm lại tiện nghi trên người Tang Lạc?Tiêu Y muội muội nói không sai, tên hỗn đản này là kẻ hẹp hòi nhất trên đời.Úc Linh nhìn người Tang Lạc đau khổ chống đỡ, không ngừng có kẻ tử thương phía dưới, hừ một tiếng: "Bọn họ chết như vậy, đối với ngươi không phải là một chuyện tốt sao? Không cần ngươi tự mình ra tay."Lữ Thiếu Khanh khoát tay, dường như rất tức giận, trừng Úc Linh một cái: "Đừng nói hươu nói vượn, ta là loại người này sao? Họ chết thì có ích gì cho ta?"Úc Linh nghe được sự chân thành trong lời này của Lữ Thiếu Khanh, lại ngạc nhiên.Không thể nào, tên hỗn đản này nói thật sao? Sự nghi ngờ hắn bị người đoạt xác lại lần nữa xuất hiện trong lòng Úc Linh.Dù sao, chuyện này quá khó làm cho người ta tin tưởng.Những cái khác không nói, chỉ riêng việc vừa rồi Mẫn Phiên muốn cướp đoạt tốn ma thạch năm màu của Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh không diệt bộ lạc Mẫn Phiên là ông ta đều phải quỳ xuống cảm kích rồi."Ta nhất định phải cứu bọn họ." Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh, đây không phải lời nói dối, là thật sự muốn cứu đám Mẫn Phiên.Úc Linh cau mày, không rõ Lữ Thiếu Khanh rốt cuộc muốn làm gì, còn có một điểm chính là."Dựa vào cái gì mà muốn ta đi cứu?"Úc Linh khó chịu: "Muốn cứu thì ngươi đi mà cứu, ta không làm đâu.""Nếu bây giờ ngươi mang theo ta rời đi, ngươi có thể đi ra khỏi rừng rậm sao?"Lữ Thiếu Khanh nói một câu, làm Úc Linh không còn gì để nói.Nam Hoang rừng cây rậm rạp, chướng khí bộc phát, Úc Linh cũng là lần đầu tiên đi tới nơi này.Nàng ta hiện tại ngay cả chính mình cụ thể ở nơi nào cũng không rõ ràng lắm, đúng thực là không có lòng tin đi ra ngoài.Nàng ta dường như hiểu Lữ Thiếu Khanh đang suy nghĩ cái gì: "Nếu như ta nói ta có thể mang theo ngươi đi ra ngoài, ngươi còn có muốn cứu bọn họ hay không?""Cứu chứ, tại sao không cứu?" Lữ Thiếu Khanh bên này nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không cứu, chẳng phải lương thực và vật tư ta đưa cho ông ta sẽ đổ xuống sông xuống biển sao? Nếu bọn họ muốn chết, cũng phải là bị ta ép sạch sẽ rồi nói sau."Úc Linh im lặng, hiểu rồi, Lữ Thiếu Khanh không bị người đoạt xác nhập hồn.Hắn vẫn là người mà mình quen biết trước đây, chỉ là hiện tại hắn không muốn diệt đám Mẫn Phiên diệt khẩu, mà là dự định ép cốt tủy của những người Tang Lạc Mẫn Phiên này ra.Được rồi, quả nhiên rất khốn kiếp.Nhưng mà đây không phải là chuyện khiến ta nguyện ý giúp ngươi đi lên cứu bọn họ."Nếu ngươi muốn cứu thì tự ngươi làm đi, ta cũng không có ý định đi chịu chết.""Đừng nóng vội, ngươi nhìn xem, đây là cái gì?"Úc Linh nhìn Lữ Thiếu Khanh đưa cho mình một viên tốn ma thạch.Úc Linh không hiểu, tuy tốn ma thạch rất đặc biệt, viên có kích thước bằng ngón tay cái đã có thể tạo thành thương tổn đối với nàng ta, nhưng cũng chỉ có thế thôi.Nếu như có thể kịp thời tránh đi, đừng nghĩ sẽ tổn thương nàng ta.Hơn nữa, sở dĩ nàng ta hôn mê là vì nàng ta cũng bị thương ở trong hư không, dưới đủ loại nguyên nhân mới ngất đi.Mà hiện tại nàng ta đã có phòng bị, tốn ma thạch này đã không làm gì được nàng ta.Lữ Thiếu Khanh cười xấu xa, nói với Úc Linh: "Rót linh lực vào bên trong xem."Vẻ mặt Úc Linh cảnh giác, nụ cười xấu xa của Lữ Thiếu Khanh khiến nàng ta bất an.Nàng ta không muốn, nhưng Lữ Thiếu Khanh thúc giục, nàng ta cũng tò mò.Cuối cùng nàng ta vẫn thử rót linh lực vào. Tuy nhiên, không có gì xảy ra.Lữ Thiếu Khanh ngây dại, không thể nào, nói đùa gì vậy?Không nổ sao? Không nổ thì ta còn cần nó làm gì?Nếu không nổ mạnh, cũng khó có thể đối phó được với hung thú Ngô Công bên ngoài.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời đoạt lại viên tốn ma thạch to bằng ngón cái kia từ trong tay Úc Linh, hắn không tin tà, lại thử rót một đợt linh lực vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận