Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3293: Đúng vậy a, ta sợ chết (length: 6515)

Lực lượng không thuộc về thế giới này?
Đám người lại một lần giật mình.
Tiêu Y mắt to lấp lánh, "Tinh tỷ tỷ, có ý gì vậy?"
Tinh nhìn Lữ Thiếu Khanh, "Tiểu gia hỏa làm thế nào được vậy?"
"Ta có thể cảm nhận được lực lượng của ngươi không giống với lực lượng của thế giới này..."
Không thuộc về thế giới này?
Mọi người nhìn Lữ Thiếu Khanh, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Tự chém đại đạo, vậy mà lại xuất hiện lực lượng không thuộc về thế giới này?
Lữ Thiếu Khanh chớp mắt mấy cái, "Tinh tỷ tỷ, ta không biết tỷ đang nói gì, tỷ có cách nào không?"
"Không có cách thì không phải thần y, ta sẽ khiếu nại ngươi cái tên lang băm này..."
Vẻ mặt của Lữ Thiếu Khanh như muốn nói thẳng "Ta không nói cho ngươi đấy".
Tinh chỉ cười khổ, "Tiểu gia hỏa, ngươi..."
"Ai..."
Nàng cũng không rõ là tốt hay xấu.
Nguyệt quát lớn, "Ngươi nói hay không?"
"Ngươi còn muốn đánh ta à?" Lữ Thiếu Khanh lớn tiếng nói, "Lữ mỗ đại kiếm không chém người già trẻ, nhưng Lữ mỗ cũng có chuẩn bị tiểu kiếm đấy..."
"Nửa bước Tiên Đế ghê gớm lắm sao?"
Nguyệt tức giận, nàng móc ra Nguyệt Ngôn, "Ta cũng muốn lĩnh giáo xem lực lượng không thuộc về thế giới này là thế nào..."
Lực lượng không thuộc về thế giới này?
Ta muốn xem liệu nó có thể đi được tới đích hay không!
"Ngây thơ!" Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt quát lớn, "Lớn từng này rồi? Sao vẫn còn ngây thơ như trẻ con vậy!"
Sau đó chạy đến trốn sau lưng Tinh, "Tinh tỷ tỷ, cứu mạng!"
Nguyệt tức đến phát điên, tên hỗn đản!
Sao không tự mình chém chết bản thân đi?
Kế Ngôn hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Ngươi quyết định đi một con đường khác?"
Ánh mắt của Kế Ngôn vẫn nóng bỏng như vậy, sư đệ lại một lần nữa đi trước hắn.
Lựa chọn một con đường không giống người thường.
Con đường mới, không ai biết phía trước sẽ thế nào, chắc chắn sẽ rất gian nan.
Hơn nữa đi đến cuối cùng cũng không biết kết quả sẽ ra sao.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Ta không muốn làm chó!"
"Ngươi muốn làm chó sao?"
Vẻ mặt của Kế Ngôn không thay đổi, "Tiên Đế, ta không tin rằng đó là điểm cuối cùng..."
Trong lòng Kế Ngôn không có chút dao động nào.
Dù sư đệ hiện tại có vẻ mạnh mẽ hơn, hắn cũng không chạy theo bắt chước.
Hắn chỉ đi con đường mình đã chọn.
Dù đó là con đường mà người đi trước đã đi, hắn cũng tin rằng mình sẽ đi được xa hơn.
"Nhị sư huynh," Tiêu Y lại gần hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò, "Với bộ dạng của ngươi, sau cùng có mạnh hơn Tiên Đế không?"
Lực lượng không thuộc về thế giới này, nghe thật ngầu!
"Chỉ là Tiên Đế thôi," Lữ Thiếu Khanh coi thường bĩu môi, "Tính là thứ gì?"
"Vứt trên đất cũng chẳng ai thèm nhặt..."
Quản Vọng không nhịn được nói, "Nương, ngươi nói chuyện có thể khiêm tốn một chút không?"
Ai nấy đều mơ ước được trở thành Tiên Đế, vậy mà trong miệng ngươi nó lại chẳng bằng hoa dại ven đường?
Nguyệt cũng lạnh lùng nói, "Mong ngươi đến lúc đó có thể đánh thắng được bọn chúng..."
"Ngươi nói ai đấy?" Lữ Thiếu Khanh kêu lên, "Ta đâu có định đi đối phó Tiên Đế gì đó."
"Chỉ là Tiên Đế thôi, xứng đáng để ta ra tay sao?"
Nguyệt tức giận, gầm lên một tiếng, "Ta thấy ngươi là sợ thì có!"
Lữ Thiếu Khanh hào phóng thừa nhận, một chút cũng không thấy khó xử, "Đúng vậy đó, ta sợ chết!"
"Ta không phải Tiên Đế, dựa vào cái gì mà ta phải đi đối phó Tiên Đế?"
"Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cầm Đế khí, đến lúc đó nhờ vào tỷ đó, cố lên, ta sẽ ở sau lưng cổ vũ cho tỷ!"
Nguyệt tức giận đến run cả người, rất muốn ném mạnh Nguyệt Ngôn ra, đập cho Lữ Thiếu Khanh tan xác.
Quản Vọng cũng hết sức cạn lời với tên tiểu Lão Hương này.
Không biết giữ sĩ diện chút nào.
Lẽ nào các đại lão không chịu được hắn nên mới thả hắn ra ngoài họa thế gian sao?
"Tiểu tử," Quản Vọng không thể không hỏi, "Ngươi định làm gì tiếp theo?"
"Không phải ngươi nói bọn chúng rất nhanh có thể trở về sao? Ngươi có kế hoạch gì không?"
Quản Vọng nói khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Lữ Thiếu Khanh.
Dù thế nào, Lữ Thiếu Khanh luôn là người nắm giữ chủ ý của bọn họ, hắn nói gì mọi người sẽ làm theo.
Lữ Thiếu Khanh nhún vai, "Kỳ lạ, câu này phải là ta hỏi các ngươi mới đúng chứ."
"Mọi người, thiên đạo ba thanh kiếm sắp chém xuống, các ngươi định làm gì?"
"Mẹ kiếp!" Quản Vọng tức giận, "Ngươi bớt nói nhảm ở đó cho ta!"
"Có thể nói câu nào thật không?"
"Ta câu nào mà không phải thật?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại, "Mấy chữ thành thật tiểu lang quân ta đã nói chán rồi."
Quản Vọng đầy mặt thất vọng.
Thật khó mà nói chuyện được với cái tên hỗn đản tiểu Lão Hương này.
Phục Thái Lương ban đầu cũng muốn hỏi vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như muốn khóc của Quản Vọng, ông biết tổ sư của mình mở miệng cũng vô ích.
Cuối cùng, ông nháy mắt ra hiệu cho Phong Tần.
Phong Tần hiểu ý, cười nói, "Thiếu Khanh, đừng trêu mọi người nữa, nói đi, ngươi có tính toán gì!"
Lữ Thiếu Khanh thở dài, "Thật ra ta đã nói biện pháp rồi, chỉ là các ngươi không chịu nghe thôi."
"Biện pháp gì?"
"Để mọi người rời khỏi nơi này, đến một thế giới mới để ẩn nấp ấy mà." Lữ Thiếu Khanh bất lực nói, "Nhưng ai nấy đều chối không muốn đi."
"Trốn," Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ là trốn được chắc?"
"Ngươi thấy đó," Lữ Thiếu Khanh chỉ Nguyệt nói, "Ta vừa nói xong là có người phản đối ngay, thật làm tổn thương lòng nhiệt huyết của ta."
Quản Vọng đồng tình với Nguyệt, "Đúng vậy đó, thật sự có thể trốn được à?"
Lữ Thiếu Khanh lại thở dài, "Ta sẽ hãm hại các ngươi sao?"
Quản Vọng nghiến răng, muốn cắn người, "Ngươi lừa ta không ít lần đâu!"
"Chuyện lớn ta sẽ hãm hại ngươi sao?" Lữ Thiếu Khanh hỏi lại, "Chuyện lớn thế này, ta sẽ đùa à?"
Quản Vọng cứng họng, tên hỗn đản tiểu Lão Hương tuy hay hố hắn, nhưng thực chất vẫn là muốn tốt cho hắn.
Quản Vọng không cách nào phản bác, chỉ có thể chuyển chủ đề, hắn nói, "Cho dù nói là đi ẩn núp ở thế giới khác, nhưng hiện tại bọn chúng vẫn chưa về mà?"
"Từ từ cũng được, không cần vội."
"Ngươi cho là đang chơi trò bịt mắt hả?" Lữ Thiếu Khanh cạn lời, "Đại ca Tiên Giới đã nói bọn chúng lúc nào cũng có thể trở về."
"Có thể là cảm ứng sai thôi thì sao..."
Quản Vọng chưa kịp dứt lời, đột nhiên mọi người đều cảm thấy một luồng khí tức âm lãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận