Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1310: Quái vật tới

Chương 1310: Quái vật tớiChương 1310: Quái vật tới
Tương Quỳ nhớ đến thái độ của Lữ Thiếu Khanh thì cũng cảm thấy tức ngực, đúng vậy, tên tiểu tử khốn kiếp kia quá đáng ghét.
Ông ta cắn răng, nổi giận đùng đùng: "Hừ, không chịu cũng phải chịu."
Nếu không chịu, ông ta cũng sẽ không dung túng Lữ Thiếu Khanh.
Trước kia vì quái tượng, biết tương lai Lữ Thiếu Khanh sẽ có tác dụng lớn đối với tổ chức nên mới cố nhịn không đánh hắn.
Giờ là lúc sinh tử tôn vong của tổ chức, ông ta không thể nào dung túng nữa.
Dận Khuyết quay đầu nhìn cửa hang một cái, bóng dáng Lữ Thiếu Khanh cũng như ẩn như hiện, trong lòng hắn ta đắc ý, nói với Tương Quỳ: "Đại trưởng lão, con cảm thấy, tốt nhất bây giờ vẫn nên ép hắn ra ngoài."
"Không phải hắn nói sư huynh, sư muội hắn đang tâm bảo sao? Đáng lẽ không thể bị quấy rầy chứ?"
"Nếu có thể dùng đó để uy hiếp hắn, bắt hắn ra ngoài hỗ trợ, thành tựu trận pháp của hắn không tệ, có thể bắt hắn giúp gia cố tổ chức một chút."
"Đến nước này rồi, có thêm một phần phức mạnh với chúng ta mà nói là có thêm một phần chiến thắng."
Dận Khuyết quá xấu xa, muốn coi Lữ Thiếu Khanh là lao công để sai khiến.
Tương Quỳ hơi dao động.
Dận Khuyết thấy Tương Quỳ dao động, tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Hắn ở trong đó nói không chừng đang nghĩ xem làm thế nào để chạy trốn."
Câu này không phải Dận Khuyết đang nói bậy bạ mà hắn ta đang suy đoán dựa trên kinh nghiệm của bản thân.
"Cho nên, con cảm thấy đại trưởng lão vẫn nên giữ hắn dưới mí mắt, nhìn chằm chằm mới thỏa đáng."
"Dâu sao, bọn hắn cũng là người đặc biệt mà đại trưởng lão người đã nói."
"Lỡ như đi rồi, chúng ta không thể thăng được mất."
Những lời này hoàn toàn thuyết phục Tương Quỳ.
Tương Quỳ nghĩ cũng phải, đem tên kia ra ngoài xem chừng hắn cũng là một chuyện tốt.
Tương Quỳ gật đầu: "Nói không sai."
Nhưng mà Tả Điệp bỗng nhiên nói: "Mau nhìn, cửa hang đóng rồi." Mọi người quay đầu, thấy cửa hang đang chậm rãi đóng lại, cuối cùng khôi phục nguyên trạng.
Mọi người trợn tròn mắt, mới vừa rồi còn rất yên ổn cơ mà.
Tả Điệp kinh ngạc nói: "Sao đóng lại rồi."
Tương Ti Tiên thở dài: "Nếu như ta đoán không sai, hẳn là Mộc công tử."
Lữ Thiếu Khanh đứng ở bên cửa hang, Tương Ti Tiên có nhìn thấy.
Trong lòng không thể không có suy đoán này.
Sắc mặt Dận Khuyết khó coi: "Đáng, tên đáng ghét."
"Đại trưởng lão, chắc chắn hắn có âm mưu gì đó, nên bắt hắn ra đi."
Trong lòng Dận Khuyết giận đến mức sắp ói máu. Sao có thể đóng lại chứ?
Rốt cuộc tên kia có gì đặc biệt?
Đại trưởng lão nên ra tay đánh chết hắn thì đã không nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Tương Quỳ lắc đầu: "Không có thời gian nữa rồi."
Muốn một lần nữa tiến vào thế giới Huyền Thổ cần có thời gian, Lữ Thiếu Khanh cũng đã thề sẽ không phá hoại trong đó.
Không có đường tắt nên Tương Quỳ cũng không có ý định đi bắt Lữ Thiếu Khanh ra, ông ta còn rất nhiều chuyện phải làm.
Bóng người Tương Quỳ chợt lóe lên, tiến vào đại điện nghị sự, tiếp đến trong †ổ chức vang lên tiếng chuông.
Đông đảo trưởng lão hội tụ trong đại điện nghị sự.
Theo những mệnh lệnh không ngừng phát ra trong đại điện, trong tổ chức tràn ngập một bầu không khí căng thẳng.
Tất cả mọi người đều hành động.
Người bình thường thì vận chuyển thực phẩm, bắt đầu xây dựng nơi tị nạn hoặc rời khỏi nơi này thông qua truyền tống trận.
Các tu sĩ bắt đầu rối rít phát vũ trang, pháp khí, đan dược ra.
Tỉnh nhuệ của các phân bộ bên ngoài trở về, giống như đang bắt đầu chuẩn bị.
Sau mấy ngày nhanh chóng trôi qua, không khí căng thẳng ở tổ chức trương không giảm mà lại tăng, tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh. Bọn họ đã biết, nơi này đã bại lộ, quái vật có thể sẽ giết tới bất kỳ lúc nào.
Bóng đêm buông xuống, ánh sáng u ám tưới lên mặt đất, trong tổ chức đã yên tĩnh trở lại.
Đột nhiên, một tiếng nổ ầm vang lên.
Có người chợt quát: "Ngũ trưởng lão bị giết, điển tịch thất bị hủy..."
Tiếng nổ giống như tín hiệu, trong tổ chức không ngừng vang lên tiếng nổ, ánh lửa hừng hực bốc cháy.
Vô số người kinh hãi, tiếng báo động thê lương thay nhau vang lên.
"Đan dược thất bị hủy, trưởng lão bị thương..."
"Có người phản bội, trời ơi, lại là Trần trưởng lão..."
"Đáng chết, hắn là gian tế của quái vật, giết hắn..."
Bóng dáng Tương Quỳ chợt lóe lên, đi tới phía trên bầu trời, bên cạnh xuất hiện nhị trưởng lão Cung Thọ và tam trưởng lão Cảnh Ngộ Đạo.
Bọn họ cũng không thèm nhìn phía dưới, mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Sắc mặt Tương Quỳ trở nên khó coi: "Tới rồi."
Trên bầu trời bốc lên một cổ sương mù dày đặc, giống như yêu vụ đột nhiên xuất hiện sau đó nhanh chóng mở rộng, sau vài hơi thở đã trải dài cả bầu trời, vô cùng vô tận.
"Gừ!"
Một tiếng gầm thét khiến người ta sợ hãi từ trong sương mù màu đen truyền ra, một con quái vật màu đen từ trong sương mù dày đặc xông đến, mà trong sương mù màu đen lộ ra những chấm đỏ ngầu, rậm rạp chẳng chịt.
Quái vật màu đen từ trên trời hạ xuống, giống như ác ma tới từ địa ngục.
Con này nối tiếp con kia từ trong sương mù màu đen xuất hiện, đánh giết về phía mọi người trong tổ chức ở bên dưới.
Còn có quái vật phát hiện ba vị trưởng lão Tương Quỳ.
Chúng gào thét đánh về phía Tương Quỳ bọn hắn, dáng vẻ dữ tợn tản mát ra nét mặt hưng phấn giống như tìm được con mồi, sung sướng khó kìm chế được.
"Hừ"
Cảnh Ngộ Đạo giận dữ, bước một bước trong hư không, đánh ra một quyền.
Một quyền của ông ta trông nhẹ nhàng nhưng bộc phát ra sức mạnh không gì sánh kịp. Ba động vô hình như sóng biển lan ra trong không trung.
Đợt quái vật lao tới đầu tiên gừ một tiếng hóa thành mảnh vụn đầy trời, huyết dịch màu đen và mảnh vụn tán đi trong gió.
Một quyền của Cảnh Ngộ Đạo không ngừng đánh ra xa, quái vật ngoài mấy dặm cũng bị sức mạnh của một quyền này đánh trúng hóa thành huyết vụ.
"Một bầy kiến hôi."
Cảnh Ngộ Đạo hết sức khinh thường.
Cung Thọ chau mày: "Những quái vật này chẳng qua chỉ là quân tiên phong, là quái vật cấp thấp nhất, những tên cường đại hơn còn ở phía sau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận