Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1080: Bại triệt để (tt)

Chương 1080: Bại triệt để (tt)Chương 1080: Bại triệt để (tt)
Grao
Từ trong khe hở hư không lại lần nữa vọng ra tiếng gào thét của quái vật, dù là ai cũng có thể nghe được sự vui sướng ẩn chứa trong âm thanh đó.
Sau đó, từng con quái vật từ trong khe hở xuất hiện, lại lần nữa che kín cả bầu trời.
Mà quái vật màu đen kia lại khác hẳn với quái vật hỗn tạp bình thường, cái bóng to lớn thi thoảng thoáng hiện ra.
Quái vật càng cường đại hơn cũng xuất hiện, hơn nữa còn không chỉ có một con.
Quái vật điều binh khiển tướng, cuối cùng đã có một đội quân lớn chạy tới.
"Mộc... Mộc Vĩnh đại nhân, bây giờ nên làm gì?" Đàm Linh quay đầu sang nhàn nhạt hỏi Mộc Vĩnh.
Tuy nói là vì Thánh tộc, hắn ta muốn trừ khử Lữ Thiếu Khanh.
Hiện tại còn chưa diệt được Lữ Thiếu Khanh mà lại để cho hắn mở khe hở hư không ra một lần nữa, kéo tới đám quái vật không rõ ngọn ngành kia.
Mộc Vĩnh trầm mặc, nhìn quái vật không ngừng xuất hiện, cuối cùng thở dài một hơi: "Đi đi thôi, đây không phải chuyện một hai người có thể làm được."
Đám quái vật này xuất hiện, phải tâp hợp sức mạnh cả Hàn tỉnh mới có thể đối phó.
Mộc Vĩnh xoay người rời đi, ánh mắt lạnh băng. Hắn ta quyết định lên đỉnh Thánh sơn hỏi xem rốt cuộc người kia muốn làm gì.
Nhưng khi Mộc Vĩnh quay lại điểm truyền tống trận lại phát hiện truyền tống trận ở đây không ngừng sáng lên, từng nhóm từng nhóm tu sĩ áo đen tiến vào.
Đệ tử của các thế gia lớn cũng đều xuất hiện.
Trong đó còn có đông đảo tán tu.
Tiếng người huyên náo, dòng người không ngừng tuôn ra, đồng thời các tu sĩ Thánh địa đang xây dựng quân doanh, cứ điểm, bố trí trận pháp lấy truyền tống trận làm trung tâm.
Ánh sáng không ngừng lấp lóe, khí thế bốc lên tận trời, tất cả mọi người đều như cỗ máy được khoải động, ai nấy đều tự lo nhiệm vụ của mình, phân chia trách nhiệm, hành động có thứ có tự, khí tức túc sát càn quét trên không, đại chiến sắp xảy ra.
Lữ Thiếu Khanh bước ra, quay lại chăm chú nhìn vòng xoáy sau lưng. Thấy xuyên giới bàn xuất hiện, hắn bắt được rồi mới thở phào một hơi.
Mặc dù thời gian xuyên qua rất ngắn, nhưng hắn rất sợ có ai cướp mất xuyên giới bàn giống như mình lúc trước.
Nếu thế hắn sẽ khóc đến chết.
"Được rồi, xong!" Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng vỗ vỗ tay, hít hà một cái, vui vẻ nói: "Về tới Thập tam châu chưa?"
Nhưng trong không khí có một mùi hương khiến hắn nhíu mày.
"Lạ thật, sao chỗ này hơi thối?"
Giọng nói của Tiêu Y vang lên: "Nhị sư huynh, sao ta cảm thấy chúng ta không phải ở Thập tam châu."
Lúc này Lữ Thiếu Khanh cũng nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh.
Tối tăm mờ mịt, bầu trời âm u, tầng mây xám thật dày như một tấm vải dày cộm che kín cả bầu trời, không để một tia sáng nào lọt qua.
Mặt đất xám tro tới gần như thành màu đen.
Dẫm lên một cái tro bụi sẽ bốc lên, phía xa xa cũng là một mảnh xám xịt, không có màu nào khác.
Thi thoảng có gió thổi tới sẽ cuốn bụi đất lên, chỉ có khô cằn, không có lấy hơi thở sinh mệnh nào.
Đứng ở đây chợt cảm thấy hoang vu.
Lữ Thiếu Khanh ngây dại. Đây là đâu?
Thập tam châu có chỗ thế này sao?
Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn: "Huynh nói cho ta biết, chúng ta đã tới Võ Châu sao?"
Võ Châu, một trong Thập tam châu. Võ Châu ở phía bắc Trung Châu, giáp với Yến Châu, là một Châu tương đối hoang vu trong số mười ba châu.
Không đợi Kế Ngôn trả lời, Lữ Thiếu Khanh nắm lấy tóc mình.
Bị chớp đen bổ trúng, lúc này tóc hắn không khác gì một cái ổ gà.
Lữ Thiếu Khanh nắm lấy tóc mình, hô lớn: "Không sai, nơi này chắc chắn là Thập tam châu. Ha ha, Thập tam châu, †a vê rồi!"
Lữ Thiếu Khanh phóng vọt lên trời, phi đi xa xa.
Tiêu Y lo lắng hỏi Kế Ngôn: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh điên rồi sao?"
Kế Ngôn cười nhàn nhạt: "Không khác là mấy."
"Nơi này không phải Thập tam châu, quanh đi quẩn lại, mất bao công sức như thế còn chưa về được, chắc hắn sắp điên rồi"
Tiêu Y càng thêm lo lắng, hai mắt đỏ ngầy, lòng đau muốn nát.
Nhị sư huynh chịu khổ nhiều như vậy, nhất định là rất khó chấp nhận được kết quả thế này.
"Đại... Đại sư huynh, Nhị... Nhị sư huynh không sao chứ?"
Kế Ngôn lắc đầu: "Ai mà biết được hắn."
Sau đó, hắn ta nhìn thoáng qua tiểu bạch hổ.
Tiểu bạch hổ cứng đờ, ngoan ngoãn nhảy xuống, biến thành lớn, ghé vào trước mặt Kế Ngôn.
Hẳn ta ngồi lên lưng nói, ra lệnh: "Đi theo."
Khi hắn ta tìm được Lữ Thiếu Khanh, hắn đang ngồi dưới đất, trước mặt trải xuyên giới bàn.
Khí Linh giới hai tay ôm đầu ngồi xổm trước mặt Lữ Thiếu Khanh.
Hản không nói lời nào, chỉ nhìn Giới chăm chằm, thân thể Giới khi thì hư ảo, khi thì chân thực, chập chờn như một ngọn đèn lồng, phải chịu áp lực siêu lớn.
Thấy Kế Ngôn và Tiêu Y tới, hai mắt Giới mới sáng lên.
Nó muốn đứng dậy.
Lữ Thiếu Khanh quát lớn: "Ngồi xổm xuống cho ta, hai tay ôm đầu!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí: "Đồ vô dụng. Ngẫu nhiên đưa tới bất kỳ chỗ nào trong Thập tam châu cũng được mà ngươi xem ngươi đưa chúng ta đến đâu rồi?"
"Tốt nhất ngươi nên nói nơi này là Thập tam châu của Nhân giới, nếu không..."
Giới phiền muộn vô hạn, nhưng nó có nỗi khổ khó nói.
Nó chỉ có thể hứa hẹn: "Lão đại, lần sau sẽ không."
"Còn có lần sau nữa? Nếu có lần sau, ta sẽ thiến ngươi."
Lữ Thiếu Khanh nhìn xuống chân núi khiến cho Giới hoảng sợ.
Sau một thời gian chơi quen với Vô Khâu, Mặc Quân, Giới cũng có giới tính thật sự.
Tiêu Y nhìn khí linh, hai mắt sáng lên, cảm thấy rất hứng thú.
Trong thời gian này có vẻ Nhị sư huynh có được không ít đồ chơi tốt.
Nàng tiến lại gần nhìn Giới như một đứa trẻ tò mò, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Nhị sư huynh, nó có thân thể thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận