Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 543 - Thực lực chỉ có như vậy thôi sao? (tt)



Chương 543: Thực lực chỉ có như vậy thôi sao? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Đáng giận!"Khám Hạo Không cảm thấy khó giải quyết.Kế Ngôn cầm thần binh lợi khí trong tay, ông ta không dám tùy tiện đến gần Kế Ngôn nữa.Kế Ngôn thì không chần chờ như Khám Hạo Không.Với hắn ta mà nói, bất kể đối thủ có mạnh mẽ đến mức nào, việc duy nhất hắn ta cần làm xuất kiếm, xuất kiếm, rồi lại xuất kiếm.Một kiếm đánh không lại ngươi, vậy thì hai kiếm, ba kiếm.Đối phương là Ma tộc, cảnh giới thực lực lại mạnh hơn hắn ta, Kế Ngôn không cho Khám Hạo Không quá nhiều cơ hội suy nghĩ.Hắn ta không ngừng tấn công Khám Hạo Không.Tiêu Dao Kiếm Quyết phối hợp với sự sắc bén của Vô Khưu kiếm, từng luồng kiếm quang, hóa thành ngân long bay khắp bầu trời, một lần lại một lần tấn công về phía Khám Hạo Không.Ngân long do kiếm ý sắc bén hóa thành giống như cửu thiên thần long chân chính hạ phàm, trấn áp tứ phương.Trong lúc nhất thời thế mà ép cho Khám Hạo Không liên tục lui về phía sau.Khám Hạo Không vừa sợ vừa giận, ông ta hoàn toàn không ngờ mình thế mà bị Kế Ngôn ép đến nước này.Sau mấy hiệp, Khám Hạo Không cắn răng, tìm một một cơ hội, vội vàng thuấn di thoát ly chiến trường.Kế Ngôn không truy kích, mà thu kiếm đứng yên, ngạo nghễ nhìn Khám Hạo Không."Thực lực chỉ có như vậy thôi sao?"Trong giọng nói của Kế Ngôn mang theo vẻ thất vọng, còn tưởng rằng Ma tộc lợi hại đến mức nào, hóa ra cũng chẳng khác gì tu sĩ nhân loại."Hay, hay lắm!"Khám Hạo Không giận quá hóa cười, lửa giận dâng trào mà chỉ muốn đốt thế giới này ra tro, lần đầu tiên ông ta bị người ta khinh thường như vậy, hơn nữa còn là tu sĩ nhân loại.Tuy chỉ áp chế trong thời gian ngắn, nhưng đã đủ làm cho ông ta cảm nhận được sự sỉ nhục trước nay chưa từng có.Ông ta tức giận đến mức bộ râu trắng vểnh lên, hai mắt đỏ đậm, trên đầu có khói trắng bốc lên.Ông ta vì vị trí trưởng lão Thánh Địa, không tiếc mạo hiểm truyền tống tới thế giới này, tổ địa của Thánh tộc.Ông ta tới nơi này là để ngăn cơn sóng dữ, là để lập nên những công lao hiển hách.Mà không phải tới nơi này bị người ta đánh như vậy.Một khi tin tức ông ta bị như vậy truyền về Thánh tộc, ông ta không biết phải giấu cái mặt mo này vào đâu nữa.Lại thêm nữa, trước khi ông ta đến nơi đây hoàn toàn không Kế Ngôn để vào mắt, cao cao tại thượng, kết quả hiện tại lại bị Kế Ngôn hung hăng làm bẽ mặt.Có thể tưởng tượng được lúc này ông ta đang giận như thế nào. Lửa giận bùng cháy như sắp sửa đốt ông ta thành tro."Giỏi lắm."Khám Hạo Không hét lớn một tiếng, hình thể lại tăng lớn thêm một cỡ, thân hình khổng lồ: "Đến phiên ta rồi."Thân hình ông ta bạo động, vậy mà không khác gì thuấn di, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Kế Ngôn.Kế Ngôn đã phòng bị từ lâu, trường kiếm Vô Khưu bổ ra, nhưng bây giờ, Khám Hạo Không coi trường kiếm Vô Khưu như không có, quả đấm nặng nề chạm vào trường kiếm Vô Khưu."Thình thịch!"Một sức mạnh đáng sợ đánh bay Kế Ngôn, hắn ta bay ra hơn mười dặm như một quả pháo."Ngươi cho là mấy chiêu vừa rồi của ngươi đã giúp ngươi vô địch rồi sao?""Ngươi có thể khinh thường ta sao?""Đi chết đi cho ta."Khám Hạo Không gầm thét, lần này đến phiên ông ta đè đầu Kế Ngôn mà đánh.Kế Ngôn đối mặt với Khám Hạo Không thực lực bùng nổ hết mức, cường đại vô cùng, không những không lùi mà còn tiến tới, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hỉ."Thế chứ, đây mới là thứ ta cần."Khám Hạo Không giận dữ, như vậy mà còn chưa đánh chết ngươi à?Còn dám cứng đối cứng với ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai?Nhân loại yếu đuối, đáng chết."Chịu chiêu này của ta đi!"Khám Hạo Không quyết định tung tuyệt chiêu.Kế Ngôn cũng có ý này, giơ trường kiếm Vô Khưu lên: "Chịu kiếm này của ta đi!"Thấy nhát kiếm kia lại được Kế Ngôn tung ra, sắc mặt Khám Hạo Không đại biến, râu tóc chấn động, giống như nhìn thấy thứ gì đó hết sức đáng sợ, sau khi hét lên một tiếng thì quay đầu bỏ chạy ngay tức khắc.Ngay sau đó, kiếm quang vô tận cắn nuốt ông ta.Bên phía Lữ Thiếu Khanh, đối mặt với đòn tấn công Nguyễn Thuấn, hắn giả bộ không địch lại, vừa đánh vừa lui.Nhục thân của Nguyễn Thuấn vô cùng cường đại, hắn ta thân là Nguyên Anh, mặc dù không sử dụng pháp thuật, chỉ tung một cú đấm cũng đủ đánh nát một ngọn núi.Trong mắt của Úc Linh và Cừu Lang, Lữ Thiếu Khanh bị Nguyễn Thuấn đuổi theo đánh, hai bên càng đánh lại càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.Có điều, nơi xa kiếm khí tung hoành, kiếm ý kích động, còn có tiếng chửi bậy của Lữ Thiếu Khanh đều có thể thể hiện sự kịch liệt của trận chiến.Khuôn mặt Úc Linh cực kì nghiêm túc, đôi mắt màu tím nhìn chằm chằm vào hướng chiến đấu.Nàng chú ý cả hướng của Lữ Thiếu Khanh lẫn Kế Ngôn.Đáng tiếc, hai bên cách nhau quá xa, chỉ bằng thực lực hiện tại của nàng rất khó biết tình hình thực tế.Đặc sứ của Thánh chủ, Cừu Lang, tuổi tác, thực lực đều xấp xỉ với Úc Linh.Hắn ta cảm nhận được sự thấp thỏm của Úc Linh, cười ha hả, an ủi: "Úc Linh đội trưởng, đừng lo, có thầy trò Khám Hạo Không ra tay, hai người bọn họ không đáng lo."Cừu Lang không biết sự đáng sợ của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, hắn ta giống với những người khác của Ma tộc, mang theo lòng khinh miệt nhân loại của thế giới này. Hắn ta cho rằng bất kể tu sĩ hay là phàm nhân đều chịu không chịu nổi một đòn của bọn họ."Nhân loại mà thôi, sao có thể so với Thánh tộc chúng ta?"Lúc đầu Úc Linh cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng sau khi bị Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh tát thẳng vào mặt, nàng không dám ôm theo suy nghĩ như vậy nữa.Hai người đó thật là đáng sợ.Tuổi nhỏ hơn nàng, thực lực lại mạnh đến đáng sợ.Cái gì mà thiên tài, cái gì mà yêu nghiệt, trước mặt hai người kia đều chỉ có thể coi như phân chó mà thôi.Úc Linh hít sâu một hơi, đôi mắt màu tím mang theo vẻ nghiêm túc, nàng nhìn Cừu Lang, nhắc nhở: "Cừu đặc sứ, đừng coi thường hai người họ, hai người đó rất là đáng sợ.""Không phải Thánh chủ đã nói người có thể thông qua điêu tượng biết chuyện gì đã xảy ra ở nơi này sao?""Thánh chủ không nói cho ngươi biết chuyện từng xảy ra ở đây sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận