Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1485: Liên thủ đối phó Lữ Thiếu Khanh

Chương 1485: Liên thủ đối phó Lữ Thiếu KhanhChương 1485: Liên thủ đối phó Lữ Thiếu Khanh
"Cái này, không thể nào..."
Bao Dịch khó có thể tin, hắn ta vô cùng hoài nghỉ là mình đang nằm mơ.
Đây chính là lệnh bài Thệ Ước, từ lúc hắn ta bái hập sư môn đến nay cũng chưa từng thấy qua mấy lần.
Cho dù sư phụ hay là chưởng môn hoặc những người khác đều nói lệnh bài Thệ Ước vô cùng quý giá, không thể tùy tiện đưa cho người ta.
Giờ thì thế nào???
Sư phụ hẳn ta, môn phái hắn ta sao lại đưa cho một tên nhà quê ngoại lai chưa từng gặp mặt.
Sư phụ đang gạt ta sao? Lệnh bài Thệ Ước căn bản không hề quan trọng à? Hay là tên đáng ghét trước mặt là con riêng của sư phụ?
Bao Dịch không thể không hoài nghỉ như vậy, chuyện xảy ra trước mắt thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
Hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có kết quả như vậy.
Sư phụ cùng các trưởng lão đang làm gì?
Loại vật này mà tùy tiện cho sao?
Giản Bắc nhìn dáng vẻ suýt nữa phát điên của Bao Dịch thì trong lòng không kìm được sinh vài phần đồng tình với hắn ta.
Đáng thương.
Còn đáng thương hơn cả Trâu Cương.
Trâu Cương là bị thu thập nhục thể, còn Bao Dịch nhục thể không bị Lữ Thiếu Khanh thu thập, nhưng tỉnh thần còn bị đả kích nặng nề.
Tổn thương pháp thuật thường sẽ nghiêm trọng hơn và cũng càng đau hơn tổn thương vật lý.
Giản Bắc bước lên trước một bước nói với Bao Dịch: "Bao huynh, đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài."
Tiếp tục lưu lại nơi này, có trời mới biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, vẫn nên mau chóng tiễn hắn ta rời đi thì hơn.
Bao Dịch không để ý mà nhìn chòng chọc vào Lữ Thiếu Khanh, nhìn Lữ Thiếu Khanh đắc ý thu lệnh bài Thệ Ước lại, hắn ta cắn răng: "Vì sao?"
"Vì sao sư phụ ta lại cho ngươi lệnh bài Thệ Ước?”
Sau khi Lữ Thiếu Khanh cầm được lệnh bài Thệ Ước thì tâm trạng tốt hơn: "Chắc chăn là do sư phụ ngươi thấy ta là soái ca, đáng kết giao cho nên mới tặng lệnh bài Thệ Ước."
Soái ca cục shit chói
Giản Bắc không kìm được châm chọc: "Đại ca, ngươi chẳng đàng hoàng gì cả, ngươi không thể nói thử lý do à?"
Vấn đề này cũng luôn quấy nhiễu Giản Bắc.
Cha mình vừa nghe nói, lập tức tặng lệnh bài Thệ Ước ra, một tiếng thở dài cũng không có.
Điều này khiến Giản Bắc một lần nữa hoài nghi có phải lệnh bài Thệ Ước không đáng giá không.
Tuy nhiên Lữ Thiếu Khanh vẫn đưa ra đáp án không đáng tin cậy, cho dù là Giản Bắc hay Bao Dịch đều không thể moi từ miệng hắn đáp án thật sự. Cuối cùng, Bao Dịch cũng chỉ có thể xám xịt rời đi.
Giản Bắc tiễn hắn ta đi xong, vào thời khắc rời đi, Giản Bắc nói với Bao Dịch: "Bao huynh, chuyện hôm nay trên thực tế chủ yếu là tên kia, không liên quan gì đến muội muội ta."
"Không còn cách nào khác, trúng hắn quỷ kế, trong vòng một năm không thể không nghe theo lệnh của hắn."
Mấy lời này, trước tiên là phải rủ sạch hết trách nhiệm rồi hãng tính sau.
Tiếp theo, Giản Bắc cười tủm tỉm, rất có vài phần dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh, nói với Bao Dịch: "Bao huynh, ngươi đi về hỏi rõ ràng sư phụ ngươi, tại sao lại tặng hắn lệnh bài Thệ Ước đi."
"Ngươi không thể trêu vào hắn, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn kém một chút." "Đi đi, cũng chỉ có thể chờ những người khác đến giúp muội muội ta đòi tự do vậy, haizz."
Giản Bắc lắc đầu, giống như vô cùng tiếc nuối rời đi.
Bao Dịch nhìn dáng vẻ rời đi của Giản Bắc, vẻ mặt mô cùng khó coi.
Lần này tới đây, vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, thể hiện một chút trước mặt Giản Nam.
Cuối cùng kết quả lại là xám xịt rời đi như thế này.
Nghĩ đến biểu hiện của Giản Nam trước mặt Lữ Thiếu Khanh, răng Bao Dịch sắp nghiến nát.
Hắn ta nghiến răng, nhìn về phía sau lưng: "Ta tuyệt đối sẽ không nhận thua như vậy."
Ngẫm nghĩ, hắn ta mang theo linh sủng trực tiếp rời khỏi nơi này, chờ tới khi hắn ta lại xuất hiện thì đã xuất hiện tại Ngao gia.
"Ngao Đức, ra gặp mặt chút đi!"
Giọng Bao Dịch truyền vào trong Ngao gia.
"Bao huynh?" Bóng dáng Ngao Đức xuất hiện, chắp tay với Bao Dịch một cái: "Bao huynh tới đây có chuyện gì không?”
"Tới tìm ngươi đối phó Lữ Thiếu Khanh"
Tên Lữ Thiếu Khanh vừa xuất hiện, sắc mặt Ngao Đức lập tức trở nên khó coi, cũng tăng thêm mấy phần sát ý.
"Mượn một bước nói chuyện!"
Sau khi nói xong, mang theo Bao Dịch tiến vào bên trong Ngao gia.
Đi đến một góc vắng vẻ yên tĩnh.
Bao Dịch vừa tới đây thì thấy đệ đệ Ngao Đức, Ngao Thương, Ngao Lương, Ngao Tuyển, đồng thời còn có một người nữa.
Trương Tòng Long!
"Bao công tử!"
Tất cả mọi người là người quen, sau khi hàn huyên một lúc ai nấy tự ngồi xuống, Ngao Đức đi thẳng vào chủ đề chính: "Lời ngươi vừa nói là có sy gì?"
Bao Dịch cũng không nhắc đến những chuyện mình vừa chịu trong tay Lữ Thiếu Khanh, hắn ta lấy ra một lý do: "Hành động của Lữ Thiếu Khanh mấy ngày nay ta đều đã biết, hắn khi dễ ai ta mặc kệ nhưng hắn khi dễ Giản Nam muội muội, ta không thể nhịn."
Mà lý do này khiến Ngao Đức không hề nghi ngờ gì.
Bao Dịch theo đuổi Giản Nam, không phải là bí mật gì đối với mấy người trong thế hệ bọn hắn.
Lữ Thiếu Khanh mang theo Giản Nam rêu rao khắp nơi, như cặp tình nhân, tin tức bát quái cũng bay đầy trời từ lâu, giúp cẩu tử Thiên Cơ kiếm được vô số thù lao.
Cho nên, Bao Dịch muốn đi tìm Lữ Thiếu Khanh gây chuyện cũng vô cùng hợp lý.
Không đi gây chuyện mới là không hợp lý.
"Cho nên, ngươi tìm đến ta, là dự định liên thủ với ta đối phó hắn?" Cơ thể Ngao Đức thẳng tắp, sắc mặt bắt đầu không dễ coi chút nào.
Dù sao ba chữ Lữ Thiếu Khanh hắn ta vừa nghe thấy tâm trạng lập tức trở nên không tốt, vô cùng hỏng bét, sắc mặt tốt được mới lạ.
"Không sai." Bao Dịch gật đầu, ngữ khí mang theo tức giận hận ý: "Nhất định phải cho hắn biết tại Trung Châu này, ai mới là lão đại."
"Trung Châu không phải nơi mà tên nhà quê như hắn có thể hoành hành."
Ngao Thương vô cùng đồng ý: "Không sai, nhất định phải thu thập hắn."
Ăn một bữa cơm mà bị đánh một trận, còn bị cướp sạch vốn liếng, Ngao Thương hận không thể cắn chết Lữ Thiếu Khanh:
"Nhất định phải dạy cho hắn bài học, cho hắn biết sự lợi hại của Ngao gia ta”
Ngao Đức không phản đối lời của đệ đệ mình, hắn ta tiếp tục hỏi Bao Dịch: "Ngươi cảm thấy nên đối phó hắn như thế nào?"
"Hắn có sư huynh cảnh giới Hóa Thần, đi khiêu chiến hắn không phải cách làm thông minh." Chương 1486: Phái người đi ngăn cửa
Trương Tòng Long bên cạnh sắc mặt khó coi như ăn phải phân.
Ngao thương càng không chút khách khí trào phúng: "Cái này còn phải nói vài người nào đó chịu giúp sức hay không."
Bao Dịch hỏi lại Ngao Đức: "Ngao huynh, theo ngươi thấy, phải làm như thế nào?"
Ta không có biện pháp nào nên mới †ìm tới ngươi, có biện pháp, ta tự xử rồi.
Ngao Đức cũng không kìm được nhíu mày, vãi, ngươi không có cách, ngươi tìm đến ta làm cái gì?
Ngao Đức lắc đầu: "Ta không có cách nào cả." Mặc dù rất muốn thu thập Lữ Thiếu Khanh, nhưng Ngao Đức bên này cũng không có biện pháp gì.
Trong tình huống không mời trưởng bối xuất thủ, hắn ta không làm gì được Lữ Thiếu Khanh.
Một vị Hóa Thần, cho dù trưởng bối trong tộc thì cũng không muốn đắc tội.
Mấy người Bao Dịch, Ngao Đức đang rơi vào trầm tư thì Ngao Lương bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: "Ta, ta có một biện pháp."
Ánh mắt của mọi người trong nháy mắt rơi lên người Ngao Lương.
Ánh mắt Ngao Đức sắc bén, không giận tự uy: "Ngươi chắc chắn có cách?"
Bà nội nó, có cách sao không nói sớm.
Bao Dịch vội vàng hỏi: "Có cách gì?" Ngao Lương bị hai vị đại lão Nguyên Anh kỳ nhìn chằm chằm, giống như tiểu tùy tùng chịu áp lực to lớn.
Hắn ta rụt cổ một cái, thưa dạ nói: "Ta, ta cũng là chú ý thấy trên Thiên Cơ Bài, trước đó khi hắn ở Tê Châu phong lưu thành tính, nghe nói bị hiểu lầm có qua lại với Hạ Ngữ cô nương, sau đó bị người ta chặn cửa."
Ngao Lương bị Lữ Thiếu Khanh cướp ở Tề Châu, sau khi trở về, gặp ở Trung Châu này, vẫn bị Lữ Thiếu Khanh cướp, bị hắn sỉ nhục.
Cho nên sau khi Thiên Cơ Bài tiết lộ nội tình của Lữ Thiếu Khanh ra ánh sáng, Ngao Lương lúc nào cũng đọc những tin tức liên quan tới Lữ Thiếu Khanh.
Hắn ta muốn tìm kiếm nhược điểm của Lữ Thiếu Khanh từ trên đó, sau đó báo thù rửa hận. Cuối cùng hắn ta nhìn thấy một tin có liên quan đến Hạ Ngữ.
Hạ Ngữ?
Ánh mắt của mọi người không kìm được rơi lên người Ngao Đức.
Sắc mặt Ngao Đức lại có vài phần khó coi.
Sao Hạ Ngữ lại có quan hệ với tên khốn kiếp kia.
Ngao Đức một lần nữa nhìn chằm chằm Ngao Lương: "Nói rõ ràng!"
Ngao Lương tranh thủ thời gian nói ra tin tức này, sau đó tiến hành giải thích: "Giản Nam tiểu thư ở Trung Châu cũng là đối tượng được rất nhiều người ngưỡng mộ."
Những người đang ngồi đây hiểu ra biện pháp của Ngao Lương là gì.
Ngao Đức trầm ngâm một lát, nhìn qua Bao Dịch: "Bao huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"
Bao Dịch không có quá nhiều do dự: "Không có vấn đề."
"Cứ như vậy làm đi."
"Ta cảm thấy cái này không phải biện pháp tốt." Bỗng nhiên bên cạnh có một âm thanh chen vào, mọi người nhìn sang bên phát ra âm thanh, là Trương Tòng Long.
Ngao Thương khó chịu, ngươi là một thủ hạ bại tướng mà cũng dám lên tiếng.
"Ngươi biết cái gì?"
Ngao Đức thản nhiên nói: "Tòng Long, ngươi nói thử xem, sao lại không phải biện pháp tốt?"
Trương Tòng Long lắc đầu: "Mặc dù nói là trước kia có người làm như vậy nhưng cuối cùng vẫn bị hắn dễ dàng hóa giải, không làm gì được hắn."
Lúc đó Trương Tòng Long vẫn chưa để Lữ Thiếu Khanh vào mắt nhưng Lăng Tiêu Phái bị người ta chặn cửa, quần tình mãnh liệt, hơi không cẩn thận sẽ là một trận đại họa, Trương Tòng Long dù thế nào đi nữa cũng có nghe nói tới.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh đối mặt với tình huống như thế này vẫn có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Trương Tòng Long tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh vài lần cũng hiểu rõ một đạo lý, đó là Lữ Thiếu Khanh không dễ chọc.
Biện pháp Ngao Lương nói này, theo Trương Tòng Long là vô cùng tâm thường, không phải là biện pháp tốt.
Trương Tòng Long nói ra biện pháp của mình: "Biện pháp thật sự là trực tiếp quyết đấu với hắn, đánh bại hắn trước mặt tất cả mọi người mới có thể hoàn toàn đánh bại hắn, nếu không, những thủ đoạn này sẽ không có bất kỳ tác dụng gì với hắn."
"Có lẽ không chừng sẽ bị hắn lợi dụng."
"Ngây thơi"
Bao Dịch là người đầu tiên coi thường: "Nếu có thể quyết đấu với hắn, ta còn cần tới đây tìm Ngao huynh?"
Ngao Thương một lần nữa châm chọc: "Ngươi muốn đi quyết đấu với hắn sao?"
Ngao Đức trực tiếp bá khí quyết định: "Làm theo cách Ngao Lương nói đi"
"Bao huynh, ngươi tự đi an bài nhân thủ của mình làm đi." Thời gian rất nhanh lại nửa tháng trôi qua, Giản Bắc đang ngồi ở trong phòng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một cỗ ba động.
Giản Bắc và Giản Nam đều tạm thời ở chỗ Lữ Thiếu Khanh, Giản Nam phải đi theo Lữ Thiếu Khanh, dĩ nhiên Giản Bắc cũng phải đi theo, để tránh muội muội của mình bị Lữ Thiếu Khanh ăn mất.
Giản Bắc ở trong phòng tĩnh tọa đi ra ngoài xem xét, lập tức bị kinh trụ: "Không thể nào, lại, lại đột phá?"
Cỗ ba động này hắn ta rất quen thuộc, là khí tức của Tiêu Y.
Trước đó khi gặp Tiêu Y, Tiêu Y đã đột phá trước mặt hắn ta, tiến vào cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng hai.
Giờ mới trôi qua bao lâu? Hơn ba tháng, vân chưa tới bốn tháng, lại đột phá? Có phải nàng đã ăn ăn linh đan diệu dược không?
Giản Bắc tê dại, đây đều là yêu nghiệt gì?
Đại sư huynh Kế Ngôn không đến ba mươi tuổi đã là Hóa Thần cảnh giới tầng hai.
Lữ Thiếu Khanh thì sau, cũng chỉ mới hai bốn hai lăm tuổi, giảo hoạt như hồ ly, mặc dù không hiển lộ thực lực chân chính, nhưng có lẽ cũng không thấp hơn hẳn ta, cũng là một yêu nghiệt.
Giờ, Tiêu Y chừng hai mươi, ở độ tuổi này, đã sắp vào Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng ba.
Giản Bắc đột nhiên cảm thấy phụ thân của mình đánh mình tuyệt đối không hề đánh oan.
Hắn ta lúc bằng tuổi với Tiêu Y vẫn chỉ là Kết Đan kỳ, lúc đó hắn ta còn âm thầm tự vui mừng, cảm thấy mình không phải tuyệt thế thiên tài, nhưng cũng không kém. Tốt xấu gì cũng được coi là thiên tài tuyến đầu ở Trung Châu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận