Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2714: Cái này tiểu tử, còn không tệ! (length: 6634)

Ngón tay sáng long lanh, tỏa ra ánh hào quang trắng muốt, rực rỡ bên trong mang theo hơi thở thần thánh.
Hơi thở tỏa ra giống như chiếc xương ngón tay của Thận Hư tiên nhân mà hắn đạt được ở hạ giới.
Tiến thêm một bước khiến Lữ Thiếu Khanh khẳng định Thận Hư tiên nhân cũng là một trong các Thần Vương.
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, khẽ vẫy tay một cái, chiếc xương ngón tay bay vào trong tay hắn.
Hơi thở thánh khiết tràn ngập, ánh sáng nhàn nhạt, nhìn rất dễ chịu, hơi thở tỏa ra cũng khiến người ta cảm thấy an tâm.
Nhưng sau lần chạm vào xương ngón tay của Thận Hư tiên nhân, Lữ Thiếu Khanh biết rõ, Thần Vương không ai là loại lương thiện cả.
Lữ Thiếu Khanh hơi đảo mắt, ở chỗ sâu nhất của xương ngón tay, một điểm màu đen hiện ra rõ ràng.
Ẩn nấp tại chỗ sâu nhất của xương ngón tay, như một con hung thú ngủ say, một khi thức tỉnh, sẽ hủy diệt tất cả.
Xương ngón tay Thần Vương, Tiên Quân nhìn thấy cũng thèm nhỏ dãi, có được chiếc xương ngón tay này, nhất định sẽ trân trọng mang theo bên người.
Còn về kết quả, Lữ Thiếu Khanh không cần đoán cũng có thể dự đoán trước kết cục.
Bị ăn mòn, trở thành chó săn hoặc bị tu hú chiếm tổ, trở thành vật chứa phân thân của Thần Vương.
Lữ Thiếu Khanh nắm lấy xương ngón tay, ánh mắt lấp lánh.
Biện pháp an toàn thỏa đáng nhất là xóa đi điểm ý thức bên trong.
Nhưng mà!
Làm như vậy, lợi ích không lớn.
"Ngô..."
Ngay khi Lữ Thiếu Khanh đang suy nghĩ, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.
Rơi thẳng xuống cổ của hắn.
"Ba ba!"
Tiểu Hắc biến thành một cô bé, một mực ôm lấy đầu Lữ Thiếu Khanh.
Đối với sự xuất hiện của Tiểu Hắc, Lữ Thiếu Khanh không thấy lạ.
Liên hệ giữa hắn và Tiểu Hắc, từ lúc Tiêu Y bọn họ đến đây, hắn đã biết.
"Con gái ngoan!" Lữ Thiếu Khanh ôm Tiểu Hắc xuống.
So với trước đây, Tiểu Hắc đã lớn hơn không ít, tầm mười hai mười ba tuổi, đã có dáng vẻ yêu kiều.
Tiểu Hắc ôm Lữ Thiếu Khanh, cười hắc hắc không ngừng, vô cùng vui vẻ.
Nhân duyên tế hội, giữa nàng và Lữ Thiếu Khanh có một mối quan hệ đặc biệt.
Không có thân duyên huyết mạch, nhưng hơn cả thân duyên huyết mạch.
Đối với nàng, Lữ Thiếu Khanh chính là ba ba, là người thân nhất của nàng.
"Ở trên đó có ai bắt nạt ngươi không?" Lữ Thiếu Khanh xoa đầu Tiểu Hắc.
"Không có mà!" Tiểu Hắc rất hưởng thụ việc Lữ Thiếu Khanh xoa đầu, lim dim mắt, vui vẻ nói, "Có sư bá ở đây, không sợ."
"Nhị sư huynh!"
Tiêu Y dẫn theo Đại Bạch theo sau tới.
Nhìn Lữ Thiếu Khanh đứng trước mặt, mắt Tiêu Y đỏ hoe, miệng mếu máo, có vẻ muốn khóc.
Lữ Thiếu Khanh đánh giá Tiêu Y từ trên xuống dưới, không có vẻ chật vật như trong tưởng tượng, tinh thần rất tốt.
Nhìn Tiêu Y muốn khóc muốn khóc, Lữ Thiếu Khanh vẫy tay với Tiêu Y.
Tiêu Y lập tức xông đến, Lữ Thiếu Khanh bốp một cái gõ vào đầu nàng một cái.
Động tác quen thuộc, có điều lực hơi mạnh hơn.
Nước mắt Tiêu Y lập tức đảo quanh trong mắt, rưng rưng, "Nhị sư huynh!"
"Ngu ngốc!" Lữ Thiếu Khanh mắng Tiêu Y, "Ngươi muốn chết chạy tới đây không có vấn đề, ngươi dẫn con gái bảo bối của ta tới đây là ý gì?"
"Muốn ăn đòn phải không?"
Tiêu Y càng khóc nhiều hơn, đúng là nhị sư huynh quen thuộc.
Cảm giác này thật tuyệt.
"Đến lúc đó cho ta mười vạn chữ tâm đắc, không thì ta đánh ngươi..."
Lần này không nhịn được, Tiêu Y nước mắt rơi xuống, "Nhị sư huynh..."
Cảm giác này quen quá rồi.
Đã rất lâu không phải viết mười vạn chữ tâm đắc.
Bình thường cũng chỉ mấy trăm chữ tâm đắc.
Ô ô, là mình khóc chưa đủ thảm sao?
Tiêu Y lúc này lau mắt, nước mắt văng khắp trời, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Cố tình lấy nước mắt đánh thức tình nghĩa đồng môn của nhị sư huynh.
"Vù!"
Quản Vọng tới, hắn từ trên thuyền bước xuống, cẩn thận đánh giá xung quanh, chuyện Thần Vương trở lại cũng không biết.
Nhìn thấy Quản Vọng, Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, "Nha, tên mập chết tiệt!?"
Quản Vọng và Quản Đại Ngưu rất giống nhau, đều là một tên mập, thân hình tròn vo, thịt mỡ run lẩy bẩy, rất giống một cái thùng nước.
Mà lại mặt hai người cũng rất giống, không nói một khuôn đúc, nhưng ít nhất cũng có năm sáu phần tương tự.
So với Quản Điểu càng giống nhau hơn.
Điểm khác biệt duy nhất là đôi mắt của hai người.
Mắt Quản Vọng bình thường, không giống mắt nhỏ của Quản Đại Ngưu.
Mũi, miệng, tai đều rất giống.
Quản Vọng đang cảnh giác đánh giá xung quanh, vừa ngẩng đầu liền nghe thấy tiếng "tên mập chết tiệt".
Má ơi!
Quản Vọng lập tức nhăn mũi, khó chịu quát, "Nhóc con, ngươi không lễ phép chút nào!"
So với Kế Ngôn, nhóc con này thật khó ưa.
Lữ Thiếu Khanh đảo mắt đánh giá từ trên xuống dưới, "Ngươi và Quản Đại Ngưu có quan hệ gì?"
Tiêu Y vội vàng giới thiệu bên cạnh, "Nhị sư huynh, vị này là gia gia của Quản Vọng, chắc là tổ tông của Quản Đại Ngưu."
"Tổ tông?" Lữ Thiếu Khanh lúc này nghiêm trang hẳn lên, nghiêm túc hành lễ, "Chào tiền bối Quản."
Hả?
Quản Vọng nghiêng mắt, không dám tin đánh giá Lữ Thiếu Khanh.
Biết thân phận của mình, liền trở nên khiêm tốn lễ độ?
Ngô, tính cách cũng không phải quá tệ.
Nhóc con này, cũng không tệ!
Quản Vọng âm thầm gật đầu trong lòng, đánh giá về Lữ Thiếu Khanh cũng nâng cao thêm mấy phần.
Đã biết kính già yêu trẻ, vậy thì ta phải làm bộ ra vẻ thôi.
Quản Vọng hơi ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ trưởng bối, ngạo mạn gật đầu, "Ừ!"
Sau đó, nhìn xung quanh một lượt, "Thần Vương đâu?"
Ra dáng trưởng bối vô cùng.
"Chạy rồi," Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, liếc nhìn Quản Vọng một cái, nhỏ giọng hỏi Tiêu Y, "Không phải các ngươi vừa ở bên cạnh nhìn sao?"
"Mắt lão nhân gia không được, hay là tiên thức suy yếu, không nhìn thấy?"
Dù nhỏ tiếng nhưng giống như đang nói ngay bên tai Quản Vọng.
Vẻ mặt Quản Vọng cứng đờ, trong lòng âm thầm nghiến răng, thằng nhóc này, không đáng yêu!
"Hừ!" Quản Vọng hừ một tiếng, "Ý ta là, ngươi không sợ Thần Vương trở lại à?"
"Sợ chứ, hắn muốn xuất hiện nữa, ta có làm gì được đâu?"
Quản Vọng lại nghẹn lời một lần nữa, đồng thời lần nữa đánh giá Lữ Thiếu Khanh một lượt.
Vẻ mặt tươi cười, lộ ra vẻ hòa nhã, nhìn giống một đứa trẻ ngoan.
Nhưng khi Quản Vọng nhìn vào đôi mắt của Lữ Thiếu Khanh, hắn biết Lữ Thiếu Khanh không phải là một người đơn giản.
"Hừ, ngươi nhóc con, quá liều lĩnh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận