Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 640 - Thích Tiểu Hồng nhà ta mà dám lên mặt với ta à? (tt)



Chương 640: Thích Tiểu Hồng nhà ta mà dám lên mặt với ta à? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLúc này Lữ Thiếu Khanh lại tâm thần đại định, vô cùng bình tĩnh.Nếu muốn giết người thật thì sẽ không đe doạ.Mà ông ta sẽ không nói lời nào tức thì ra tay như lúc nãy, đánh cho hắn gần chết mới thôi.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Hồng, cười ha ha không ngừng, nói với Tiểu Hồng: "Con chim ngốc, ngươi có muốn đi theo ông ta không?"Lữ Thiếu Khanh nhạy cảm nhận thấy lão giả bắt đầu căng thẳng, trong lòng càng ngày càng bình tĩnh.Tiểu Hồng liếc nhìn lão giả, rủ rỉ rù rì kêu với Lữ Thiếu Khanh."Cái gì?" Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, nghiêm khắc nói với nó: "Ngươi nói có đồ ăn ngon là có à?”"Cái thứ chim không lễ phép như vậy, ngươi đi theo ông ta, coi chừng bị ngược đãi.""Đi đi, đến lúc đó đừng nói ăn, nói không chừng ngay cả ngươi cũng bị người ta ăn, rút mao, bị người ta nướng ăn."Sau khi Tiểu Hồng nghe vậy, co đầu chim của mình lại, hai móng bíu chặt lấy vai của hắn.Lão giả nóng nảy, mắng Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử nhân loại, ngươi đang nói cái gì? Muốn chết sao?"Lữ Thiếu Khanh chỉ vào ông ta, nói với Tiểu Hồng: "Ngươi nhìn đi, thái độ này, có giống hạng chim tốt?""Tánh khí táo bạo, không biết lễ phép, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt, đâu có giống chim tốt đâu."Mọi người không nói gì, ngươi biết tính cách của nó từ đâu vậy?Thiều Thừa tức giận đến dậm chân, thằng khốn này, không biết thực lực của người trước mắt mạnh đến mức nào sao?Ngươi cho rằng ông ta không dám giết ngươi à?Lão giả cũng tức giận đến mức mặt già đỏ bừng, trong lòng bỗng nhiên hối hận, vừa rồi nên ra tay nặng hơn, cho tên khốn đáng ghét này một bài học nhớ đời.Ông ta cố gắng ép lửa giận xuống, cắn răng, gằn từng chữ hỏi: "Nói hưu nói vượn, ngươi thấy ta tính tình không tốt, không có lễ phép, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt hồi nào?""Tiểu tử nhân loại, ngươi không nói rõ ràng cho ta, đừng trách ta không khách sáo."Đến những chữ cuối cùng, ông ta đã không kiềm được bắt đầu gầm thét, nhân loại ngươi dám phá hoại thanh danh của ta?Lữ Thiếu Khanh chỉ vào ông ta: "Nhìn đi, không phải hiện tại ngươi đang tức giận sao? Thế này không phải tánh khí nóng nảy thì là gì?""Còn không lễ phép, ta hỏi tên của ngươi, tốt bụng gọi ngươi một tiếng tiền bối, ngươi không nói tên thì thôi, còn nói chúng ta không xứng biết tên của ngươi, làm vậy thì có lễ phép không?""Còn có, không phải ta muốn bẻ một nhánh cây ngô đồng thôi sao? Ngươi ra tay đánh người, vậy không phải lòng dạ hẹp hòi thì là gì?""Đả thương ta, chỉ cho ta một viên đan dược, còn nói mình không bủn xỉn?"Sau khi lão giả nghe xong, tức giận đến mức cơ thể không ngừng run rẩy.Lão giả cảm thấy cái miệng của Lữ Thiếu Khanh lợi hại hơn thiên phú thực lực của hắn rất nhiều.Những người khác nghe xong cũng không biết phải nói gì.Người ta có thực lực, cao cao tại thượng, không thèm nói tên, đây là chuyện rất bình thường.Ngươi nói tên mình với một con kiến làm gì?Lòng dạ hẹp hòi? Ngươi đã định cướp nhà người ta đi luôn rồi, người ta chỉ là cho ngươi một trận, không giết ngươi là đã tốt lắm rồi.Người ta cho ngươi một viên đan dược lục phẩm, ngươi còn nói người ta keo kiệt?Thiều Thừa đã bụm mặt, không còn mặt mũi nhìn người rồi.Bên này, Lữ Thiếu Khanh chỉ vào lão giả, nói với Tiểu Hồng: "Ngươi nhìn đi, ông ta tức giận rồi kìa, nói không chừng còn tính đánh người nữa đó."Mạnh Tiêu nhịn không được thì thầm châm chọc: "Tên gia hỏa này, thật là không biết xấu hổ."Ung Y nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng đồng ý, đồng thời nhân cơ hội dạy bảo đồ đệ: "Đúng đó? Người này vô sỉ không biết xấu hổ như thế, đồ nhi ngoan, cách hắn xa một chút, đừng có học theo hắn."Trong lòng Ung Y sợ muốn chết.Tiểu tử khốn nạn, những câu thế này mà cũng nói ra khỏi miệng được, da mặt còn dày hơn độ cao của ngọn núi trước mắt nữa.Nếu gia hỏa này trở thành con rể của Ngọc Đỉnh Phái, chắc thể diện tiền bối tích cóp mấy ngàn năm nay sẽ mất hết quá?Đến lúc đó, Ngọc Đỉnh Phái hội trở thành môn phái vô sỉ, người người đòi đánh?Thật là đáng sợ.Nhất định phải nghĩ cách làm đồ nhi ngoan rời xa hắn.Nhưng mà Mạnh Tiêu thấy tuy lão giả phẫn nộ, nhưng không thể không chịu đựng, cảm thấy rất là thú vị, cười hì hì không ngừng: "Nhưng ta cảm thấy cũng rất lợi hại."Cái gì, đồ nhi ngoan không sao chứ?Lợi hại cái quỷ gì.Ung Y gấp đến độ cắn răng nanh.Ông ta nói với Mạnh Tiêu: "Hắn làm vậy là ngu lắm, tiền bối người ta thực lực mạnh mẽ, hắn còn dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với tiền bối, tiền bối sẽ không tha cho hắn một cách dễ dàng.""Lần này hắn chết chắc rồi."Mạnh Tiêu lại thì thầm: "Sư phụ, người xem, tiền bối đâu có ý định ra tay."Ung Y nhìn lại, lão giả đứng trên cây ngô đồng mặt mày đỏ gay, hai mắt phun lửa, giống như một ngọn núi lửa, cơn giận ngập trời có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.Nhưng mà, đúng như lời Mạnh Tiêu, ông ta không có dấu hiệu gì như sắp ra tay.Ung Y thấy lạ, không thể nào.Dầu gì ngươi cũng là một yêu thú thực lực cường hãn mà, vì sao ngươi lại cố nén cơn giận của mình?Tên khốn nạn đó quá đáng ghét.Nếu không bởi vì đồ nhi ngoan của ta, ta đã đánh chết hắn từ lâu rồi.Tiền bối ngươi không nên như vậy, ngươi đâu có đồ đệ, ngươi đang do dự cái gì?Ra tay đi, đánh đi, đánh chết hắn đi.Hắn đang khiêu khích ngươi, khiêu chiến với quyền uy của ngươi.Ngươi không ra tay đánh chết hắn, biết giấu mặt đi đâu?Ung Y chỉ mong sao lão giả ra tay nhanh nhanh.Thế mà đồ nhi ngoan của ta còn cảm thấy tên khốn nạn này lợi hại? Chuyện gì thế này?Có điều, lão giả cũng không định ra tay, tuy ông ta rất muốn đánh người.Mình phải nhịn, mình phải nhịn. Lão giả đè cơn giận của mình xuống, tự nói với mình, không thể để cho tiểu gia hỏa kia có ý kiến với ta, đây chính là hi vọng tương lai của phi cầm nhất tộc.Lão giả nghĩ như vậy, thế mà nở một nụ cười, mặc dù nụ cười này rất là khó coi.Hắn cắn răng, cười đối Lữ Thiếu Khanh: "Thôi, nói tên cho ngươi biết cũng không có gì.""Ta tên là Liễu Xích, như các ngươi thấy, ta đến từ yêu tộc."

Bạn cần đăng nhập để bình luận