Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2368: Thay ta hướng các ngươi mẹ vấn an (length: 6848)

"Cái này, cái này..."
Hồ Tuyết cùng Tần Diệu Ý ngơ ngác, bọn hắn nghĩ không hiểu.
Không phải nói Hư Không Phong Linh là tồn tại cổ xưa, không cách nào giao tiếp sao?
Vì sao bọn chúng nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh giống chó gặp được chủ nhân vậy mà vẫy đuôi rối rít?
Sau khi lấy lại tinh thần, Tần Diệu Ý kích động thân thể run rẩy.
Không hổ là sư bá của mình, thật trâu bò.
Thảo nào có thể cứu vớt Yêu tộc.
"Sư, sư bá, ngươi, ngươi thật lợi hại."
Tần Diệu Ý hai mắt hiện lên ngôi sao nhỏ, giờ phút này Lữ Thiếu Khanh đã trở thành thần tượng của nàng.
Sư bá vừa cường đại, vừa thần bí, sao không thể khiến người ta sùng bái cho được?
Hồ Tuyết không nhịn được che mặt mình, "Ngươi, làm sao làm được?"
"Nói dài dòng!"
Lữ Thiếu Khanh rất phiền muộn, thở dài một tiếng, cái miệng không mọc ở trên người, người khác hỏi những vấn đề này mà chính mình không muốn trả lời, ngược lại tỏ vẻ mình rất hẹp hòi.
Nghĩ đến chỗ này, hắn nói với Hồ Tuyết, "ta rất hào phóng."
Hồ Tuyết phẫn nộ đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó giận tím mặt, muốn phun chết Lữ Thiếu Khanh.
Ngươi hào phóng?
Ngươi lười biếng thì có, nói dài dòng đều là lời ngươi hay nói.
Lữ Thiếu Khanh vẫy tay, một cơn gió xoáy to bằng đầu người rơi trên tay Lữ Thiếu Khanh, nhìn giống như đang bưng một cục đá.
Hồ Tuyết cùng Tần Diệu Ý chăm chú nhìn, nhưng không thấy Lữ Thiếu Khanh đang làm gì.
Một người một cục đá giống như đang giao lưu, nhưng toàn bộ quá trình đều im lặng, bọn hắn cũng không nghe thấy gì cả.
Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh gật đầu, nói, "Cũng phải, các ngươi đều coi như là trạch nam, biết không nhiều sự tình."
Muốn từ trong miệng Hư Không Phong Linh tìm hiểu những biến đổi trong hơn ba trăm năm.
Nhưng không có được tin tức hữu dụng gì.
Hư Không Phong Linh ở yên trong hư không, đối với chuyện bên ngoài biết cũng không nhiều.
Lữ Thiếu Khanh có thể biết là Yêu Giới đã biến mất rất nhiều, bị hư không nuốt chửng, đúng như lời Hồ Tuyết, chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất.
Đến lúc đó Yêu tộc sẽ không còn chỗ để đi.
Trừ phi cũng giống như Ma Tộc xâm lấn Nhân giới hoặc là Hàn Tinh.
Nhưng xâm lấn cũng không phải dễ, Nhân tộc và Ma Tộc đều không dễ chọc.
Nhân tộc, Ma Tộc xét đến cùng cũng là cùng gốc đồng nguyên, không tính là người ngoài.
Còn Yêu tộc mới là người ngoài thực sự.
Dám xâm phạm, hai tộc nói không chừng sẽ liên thủ thu thập bọn họ.
Tương lai của Yêu tộc mờ mịt rồi.
Lữ Thiếu Khanh trong lòng cảm thán một tiếng, nhưng hắn rất nhanh liền lắc đầu.
Chuyện đó có liên quan quái gì đến hắn.
Hắn đã tận tình quan tâm giúp đỡ Yêu tộc rồi.
Tương lai của Yêu tộc không đến phiên hắn phải quan tâm.
Lữ Thiếu Khanh nhìn sang Hồ Tuyết cùng Tần Diệu Ý, hai người vẫn còn ngơ ngác, vẻ mặt đờ đẫn.
Lữ Thiếu Khanh nghĩ một chút, chỉ vào Tần Diệu Ý nói với mấy Hư Không Phong Linh, "Cô bé này là sư điệt của ta, sau này gặp nàng, đừng có mà bắt nạt nàng."
"Ừ, còn có ai đó nữa, sau này cũng thế."
Hồ Tuyết tức giận, ta không xứng có tên sao?
"Hô..."
Mấy Hư Không Phong Linh có chút tản ra gió nhẹ quét qua, phảng phất muốn ghi nhớ hai người.
Hồ Tuyết mắt sáng lên, đổi giận thành vui.
Đi ra ngoài bên ngoài dựa vào bạn bè, đến lúc nào đó chẳng may rơi vào hư không bên trong, có Hư Không Phong Linh chiếu cố tình cảnh sẽ không đến nỗi nào.
"Tốt, xin cáo từ, gặp mẹ các ngươi, giúp ta gửi lời thăm hỏi."
Lữ Thiếu Khanh khoát khoát tay, cùng mấy Hư Không Phong Linh cáo biệt.
Hồ Tuyết kinh ngạc, các ngươi mẹ tốt hóa ra không phải là lời mỉa mai, mà là lời chào hỏi sao?
Thỏ trắng con tò mò, nháy mắt hỏi Lữ Thiếu Khanh, "Sư bá, ngươi biết mẫu thân của chúng?"
"Biết chứ," Lữ Thiếu Khanh gật đầu, "Đã từng cứu mạng của nó..."
Nhưng nhớ tới Thủy Linh lại gọi mình là con trai, Lữ Thiếu Khanh liền khó chịu, bổ sung một câu, "Nhưng mà lão nương của bọn chúng không phải thứ gì tốt."
"Muốn chiếm tiện nghi của ta."
Hồ Tuyết liếc mắt.
Muốn chiếm tiện nghi của ngươi?
Ta thấy là ngươi không chiếm được tiện nghi của người khác, bây giờ mới ở đây chửi người không ra gì.
Hồ Tuyết quay đầu nhìn thoáng qua, mấy Hư Không Phong Linh kia lần nữa khôi phục thành đoàn bão lớn, sau đó cứ thế lang thang trong hư không.
Trong lòng không thể không cảm thán.
Tên này bình thường đáng lẽ phải là kẻ thù khắp thiên hạ mới đúng, vì sao lại có nhiều bạn như vậy chứ?
Trong bóng tối hư không, Lữ Thiếu Khanh dẫn theo Hồ Tuyết bọn họ đi đường, trên đường đi ngựa không dừng vó, trong hư không nguy hiểm nhất không thể nghi ngờ chính là những Hư Không Phong Linh đã thức tỉnh đang hoạt động khắp nơi.
Nhưng có người quen Lữ Thiếu Khanh ở đây, Hư Không Phong Linh không tính là mối đe dọa.
Về phần những nguy hiểm khác trong hư không càng không đáng kể.
Lữ Thiếu Khanh mang theo hai người Hồ Tuyết một đường đi thẳng, đi hơn nửa tháng sau, Lữ Thiếu Khanh dừng lại.
Trước mặt hắn, là hai thế giới đen trắng đụng vào nhau.
Hư không màu đen, thế giới hiện thực màu trắng, hai thế giới hoàn toàn khác biệt đồng thời xuất hiện trước mắt hắn.
Chỗ giao nhau thì là những tia sét nhảy nhót lấp lóe, kéo dài mãi đến nơi xa, không nhìn thấy điểm cuối.
Tia chớp màu trắng quấn quanh ở chỗ giao nhau của hai thế giới, giống như một đám tiểu tinh linh đang vui đùa.
Lữ Thiếu Khanh nhắm mắt, thần thức tràn ra.
Vừa mới tiếp xúc, trước mắt hắn tối sầm, phảng phất tiến vào một thế giới khác.
Phía dưới, một khối cầu ánh sáng trắng tỏa ra ánh sáng, giống như một mặt trời trắng.
Vô số tia sét từ khối cầu ánh sáng lan tỏa ra, sau đó biến mất trên không trung.
Lữ Thiếu Khanh dường như nhìn thấy những tia sét đó đi đâu.
Đến chỗ giao nhau của hai thế giới, những tia chớp trắng kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên quấn quanh ở phía trên.
Như là từng hạt cát đá, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên ngăn cản cơn hồng thủy mất kiểm soát, muốn bảo vệ thế giới này.
Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh lần nữa rơi vào khối cầu ánh sáng trắng, thứ này hắn rất quen thuộc.
Hắn từng gặp qua rồi.
Ánh sáng sinh mệnh!
Nơi khởi nguồn của một thế giới.
Khối cầu trước mắt chính là ánh sáng sinh mệnh của Yêu Giới, ánh sáng của nó đã ảm đạm đi rất nhiều, tản ra hơi thở suy yếu, giống như một ông lão đang dần già đi.
Đang tiến về phía cái chết.
"Vèo!"
Sau một khắc, khối cầu ánh sáng trắng trước mắt Lữ Thiếu Khanh biến mất, hắn trở lại hiện thực.
Nhìn những tia chớp trắng, Lữ Thiếu Khanh cảm nhận được một cỗ hơi thở không cam lòng.
Không cam lòng bị nuốt chửng, bị hủy diệt như vậy.
Hắn thở dài, "Ai..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận