Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1698

Chương 1698Chương 1698
"Miêu Á đại nhân, chúng ta biết sai!"
"Miêu Á đại nhân!"
Nhưng mà nghênh đón bọn hắn lại là biểu cảm lạnh lùng và công kích tàn nhãn của ma tộc.
Doãn Kỳ trên đường nhịn không được, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi, thật sự quen biết người của ma tộc?"
Lữ Thiếu Khanh là nhân tộc, làm sao lại biết ma tộc chứ?
Doãn Kỳ nghĩ mãi mà không rõ, cũng rất khó tiếp nhận.
Lữ Thiếu Khanh ngược lại hỏi Doãn Kỳ một câu: "Biết chưởng môn khen ta thế nào không?"
Doãn Kỳ gật đầu: "Biết, chưởng môn nói ngươi hết ăn lại nằm, là người lười nhất môn phái."
Lữ Thiếu Khanh bị tổn thương: "Ông ấy chưa từng khen ta thành thực sao?"
"Thành thực?" Doãn Kỳ liếc mắt một cái: "Ngươi?"
"Nói nhảm." Lữ Thiếu Khanh lạnh lùng nói: "Người thành thật nhất Lăng Tiêu Phái chính là ta, ta xưa nay không gạt người, ta nói quen biết là quen biết, ngươi xem, ta có lừa ngươi không?”
Doãn Kỳ cạn lời một lát: "Được rồi, ngươi là nhân tộc, vì sao ngươi lại quen biết ma tộc? Không phải nói nhân tộc và ma tộc không đội trời chung sao?”
"Đó là lừa gạt trẻ con, ngươi cũng tin sao? Ma tộc cũng là người, thế nào gọi là không đội trời chung?" Lữ Thiếu Khanh xem thường: "Trên thực tế chỉ là người bổn quốc đánh trận với người ngoại quốc thôi." "Còn về phần quen ma tộc như thế nào, nói ra thì dài dòng, cho nên, vẫn không nên nói thì hơn."
Thấy vậy, Doãn Kỳ cũng không hỏi tới, nàng ta đổi một vấn đề khác: "Ngươi bây giờ muốn làm cái gì?"
Nơi này là đại danh ma tộc, chỉ Hóa Thần cũng có mấy vị, tới đây không thấy Sợ sao?
Lúc Doãn Kỳ nghe nói có mấy vị Hóa Thần, tim nàng ta còn đập chậm mấy nhịp.
"Đầu hàng thôi! Ngươi không phải đang lo đánh không lại ma tộc sao? Cho nên ta trực một bước dẫn ngươi đi đầu hàng luôn, như vậy ngươi không cần phải lo lắng đánh không lại nữa." Lữ Thiếu Khanh nhìn qua Doãn Kỳ, thành khẩn nói.
"Ta" Doãn Kỳ bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức muốn đánh người, rất muốn rút cự kiếm ra: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi không nói rõ với ta ta và ngươi không xong đâu."
"Tìm hiểu rõ ràng tình huống hãng nói."
Doãn Kỳ trừng to mắt: "Ngươi đang muốn tìm hiểu tình báo? Cần phải như thế à? Lỡ như đến lúc đó nàng ta bán đứng ngươi thì sao?"
Doãn Kỳ chẳng tin lắm vào Miêu Á, dù sao một bên cũng là nhân tộc, một bên là ma tộc.
Tục ngữ nói, không phải đồng loại †a, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm.
Doãn Kỳ vô cùng đề phòng Miêu Á, nhìn như thế nào cũng cảm thấy Miêu Á sẽ bán đứng bọn họ.
"Yên tâm, coi như bị bán đứng, đánh không lại thì đầu hàng." Ba câu không tách rời khỏi đầu hàng, kích động chém người của Doãn Kỳ càng ngày càng mãnh liệt.
Nàng ta quơ nắm đấm, thở phì phò nói: "Ta xem rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi dám phản bội nhân loại, ta là người đầu tiên chém chết ngươi."
Trong khi nói chuyện, dưới sự dẫn đầu của Miêu Á đã đi tới một doanh trướng.
Sau khi tiến vào doanh trướng, tiếng huyên náo bên ngoài lập tức biến mất, Miêu Á quay đầu, nói cười yến yến: "Ta nên xưng hô ngươi là Trương công tử hay là Lữ công tử?"
Sau khi Lữ Thiếu Khanh gây sự ở Thánh địa, tên của hắn với một vài ma tộc mà nói đã không còn là bí mật gì.
Về việc này, Lữ Thiếu Khanh cũng không có gì quá bất ngờ, cười nói: "Một cách xưng hô thôi mà, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi thế nấy đi."
"Ta vẫn nên gọi ngươi là Lữ công tử đi!" Ánh mắt Miêu Á đảo qua, nhìn Lữ Thiếu Khanh tăng thêm vài phần dị sắc, giống như đã nhìn thấy được gì đó, nàng †a cười hỏi: 'Không biết công tử lần này tới cửa là có việc gì cần làm?”
"Không phải muốn đại sát tứ phương ở đây đấy chứ?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: "Nào có, ta muốn tới đầu hàng."
Miêu Á cười, lắc đầu: "Công tử đừng nói đùal"
Từng tiếp xúc với Lữ Thiếu Khanh, Miêu Á hiểu rất rõ, tuyệt đối không thể để bề ngoài của Lữ Thiếu Khanh lừa gạt.
Lúc trước Lữ Thiếu Khanh gây chuyện ở thành Tam Võ, ba gia tộc thành Tam Võ bây giờ đi ngủ còn phải mở to một mắt để đề phòng hai nhà khác.
Còn khi Lữ Thiếu Khanh đại náo Thánh địa, quậy cho Thánh địa đầu tóc đầy bụi thì vẫn có thể toàn thân trở ra.
Dạng này người có thể xưng kinh khủng.
Thánh tộc hiện tại chẳng qua chỉ vừa miễn cưỡng đứng vững gót chân, nào có tư cách gì để Lữ Thiếu Khanh đến đầu hàng?
Đầu hàng là giả, không chừng chính là tới đây giết chết hết tất cả người Thánh tộc ở đây.
Miêu Á nghĩ đến chỗ này, nụ cười chậm rãi biến mất, ngược lại nhiều hơn mấy phần lo lắng.
Cho nên, nàng ta một lần nữa hỏi thăm: "Công tử, ngươi đến đây cần làm chuyện gì?" Lữ Thiếu Khanh tìm một chỗ ngồi xuống, coi nơi này như chỗ của mình, sau đó chỉ chỉ nói: "Ngồi, ngồi đi, đừng căng thẳng, ta đến để xem xem ma tộc các ngươi muốn làm gì?"
"Không phải thật sự muốn xâm lấn quy mô lớn chứ?”
Miêu Á cũng không giấu diếm, chỉ tiết nói: "Không sai, Thánh Chủ đã hạ lệnh, lần này là muốn đoạt lại tổ tinh của."
Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức vô cùng khinh bỉ, thừa cơ ân cần thăm hỏi Thánh Chủ: "Vãi, Thánh Chủ hắn não tàn à, ăn nhiều chết no sao? Làm những chuyện này cũng không chê mệt mỏi à?"
Nếu như là người khác nói Thánh chủ như vậy, Miêu Á không xuất thủ cũng sẽ quát lớn hai câu.
Nhưng người trước mắt là Lữ Thiếu Khanh, Miêu Á chỉ coi mình không nghe thấy.
Lữ Thiếu Khanh lại hỏi: "Các ngươi tới bao nhiêu người?"
"Có bao nhiêu Hóa Thần, có bao nhiêu Luyện Hư?”
Miêu Á trong lòng lại một lần nữa tăng thêm mấy phần kính sợ.
Nhìn một cái, ngay cả Nguyên Anh đều chẳng muốn hỏi, điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ Lữ Thiếu Khanh đã không để Nguyên Anh kỳ ở trong mắt.
Trong mắt của hắn chỉ có tu sĩ Hóa Thần kỳ, Loan Hi kỳ.
Miêu Á cười khổ trả lời: "Công tử, những cái này không phải là chuyện ta có thể biết."
"Ta chỉ biết là hiện tại trong đại doanh này của chúng ta có ba vị Hóa Thần."
"Đương nhiên, cộng thêm ba vị Hóa Thần ở ngoài kiểu như Kiếm Trần đại nhân hết thảy có sáu vị."
Dừng một chút, Miêu Á lại nói: "Kiếm Trần đại nhân là người có thân phận cao nhất ở nơi này của chúng ta, đáng lẽ hắn nên tọa trấn đại doanh, nhưng Kiếm Trần đại nhân sốt ruột lập công, chủ động dẫn người làm tiên phong, kết quả gặp phải công tử"
Bạn cần đăng nhập để bình luận