Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 3366: Lần sau đừng cứu hắn (length: 6699)

Hồng Uyên Tiên Đế thần sắc vẫn như thường, việc Hãn Từ Tiên Đế cùng Xương Triết Tiên Đế gặp nạn không khiến trong lòng hắn chút gợn sóng.
Cũng có thể là do tâm cơ quá sâu, không lộ ra ngoài mà thôi.
Nhìn hắn điềm tĩnh như vậy, không hề xao động, Lữ Thiếu Khanh hóa thành Thiên Cơ giả, đứng từ xa hỏi Hồng Uyên Tiên Đế: "Ê, lão già, ngươi có cảm tưởng gì về chuyện này?"
"Hay là ngươi sợ đến mức không dám mở miệng?"
Rồi hắn lại oán trách Kế Ngôn: "Ngươi cũng vậy, dù sao cũng là người lớn tuổi, không thể tôn trọng một người lớn tuổi chút à?"
"Ngươi xem, đánh người ta đến đầu óc choáng váng, nói không nên lời luôn rồi."
Nguyệt lại không nhịn được mắng: "Đồ hỗn đản!"
Cứ hễ lời nào có chữ "lão" bật ra từ miệng Lữ Thiếu Khanh, nàng đều cảm thấy đang nói mình.
"Sâu kiến..."
Hồng Uyên Tiên Đế không nhịn được, hung dữ trừng Lữ Thiếu Khanh, hai mắt hằn lên sát ý khi nghe những lời Lữ Thiếu Khanh nói.
"Hả, ngươi không bị trúng gió à? Mà vừa nãy ta hỏi sao ngươi không nói gì?"
Sau đó, hắn lại lẩm bẩm: "Ám đại ca, anh xem, thủ hạ của anh đúng là không biết điều."
"Nhanh, giết hắn đi!"
Ám liếc nhìn Lữ Thiếu Khanh, không nói gì.
Ánh mắt kiêu ngạo khinh miệt tất cả, Lữ Thiếu Khanh nhỏ bé như con kiến không lọt vào mắt hắn.
Thương mỉm cười nói: "Hắn sẽ không đâu."
Lữ Thiếu Khanh hỏi thẳng: "Tại sao?"
Những người khác trong lòng sinh nghi hoặc, cho dù là Tinh Nguyệt Tiên Đế cũng vậy.
Sau khi nàng ngã xuống, những chuyện đã xảy ra nàng hoàn toàn không biết.
Thiên đạo đã tiến hóa đến mức làm nàng cảm thấy xa lạ.
Thương nhìn thoáng qua Ám, chậm rãi mở miệng: "Vì hắn cần một người giúp hắn làm việc."
"Giết Hồng Uyên, hắn không phải là đối thủ của các ngươi."
Lữ Thiếu Khanh mắt sáng lên: "Chúng ta mạnh vậy cơ à?"
"Vậy thì trước hết giết lão già Hồng Uyên, sau đó thu dọn hắn?"
"Chúng ta không cần thiên đạo không biết lễ phép."
Mộc Vĩnh khóe miệng giật giật.
Tên hỗn đản, đúng là dám nói chuyện.
Nguyệt càng không nhịn được buông lời trách móc với em gái: "Tên hỗn đản, hắn rốt cuộc có sức mạnh gì vậy?"
Ám thiên đạo là một thiên đạo tà ác, muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh trong thiên địa, xây lại thế giới.
Không nói những thứ khác, chỉ cần biết rõ thân phận và mục đích của hắn, ai nấy đều sẽ sinh ra một nỗi sợ hãi trong lòng.
Dù là Tinh Nguyệt Tiên Đế muốn phản đối hắn cũng không dám ăn nói tùy tiện như Lữ Thiếu Khanh.
Uy nghiêm của thiên đạo đâu phải chuyện đùa.
Nhưng Lữ Thiếu Khanh lại không sợ, Ám không phản ứng hắn thì hắn lập tức cho người ta cái mác là không biết lễ phép.
Ai mới là kẻ không biết lễ phép, trong lòng ngươi, tên hỗn đản, không có chút điểm nào à?
Thương có vẻ rất thiện cảm với Lữ Thiếu Khanh, hắn vẫn tươi cười: "Không phải là do các ngươi mạnh mà là vì có ta tồn tại."
Với thân là một thiên đạo chính nghĩa, hắn có thể ngăn cản thiên đạo tà ác.
"Ta biết ngay đại ca lợi hại mà." Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm nói: "Vậy thì, đại ca, huynh có thể giết chết hắn không?"
"Hắn giả mạo huynh, tội ác tày trời, tội không thể tha, nhất định phải đánh chết!"
Thương đối mặt với Ám, nói: "Ngươi đầu hàng đi, ngươi không xứng trở thành thiên đạo của thế giới này."
Ám lạnh lùng nói: "Muốn giết ta, các ngươi quá ngây thơ!"
Rồi, hắn lạnh lùng vung tay lên.
Một làn sóng vô hình lan tỏa.
Phụt!
.
Tinh Nguyệt Tiên Đế đứng cạnh Lữ Thiếu Khanh biến sắc, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Vù!
.
Kết giới kiếm ý quanh Kế Ngôn vỡ tan, lực trùng kích mạnh mẽ khiến Kế Ngôn không nhịn được phải lùi lại một bước.
Bùm!
.
Nguyệt, Tinh, Mộc Vĩnh ba người thân thể lập tức nổ tung, hóa thành một đám huyết vụ.
Sức mạnh đại đạo giáng xuống, như một cối xay nghiền nát đám huyết vụ đang bay tán loạn.
Khí tức bản nguyên của ba người nhanh chóng tan biến, khi sắp sửa bị xóa sổ thì một luồng ánh sáng vàng kim lóe lên giữa đất trời.
Nguyệt, Tinh, Mộc Vĩnh ba người thân thể tái tạo lại, sắc mặt ba người trắng bệch, trong mắt mang theo nỗi kinh hoàng sâu sắc.
Chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa ba người bọn họ đã bị xóa sổ, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Đây chính là sức mạnh của thiên đạo, chỉ là một cái phất tay lạnh lùng, nửa bước Tiên Đế cũng không chịu nổi sức mạnh của hắn.
Nó còn khủng khiếp hơn cả sức mạnh của Tiên Đế.
Trong lòng Mộc Vĩnh hoảng sợ, đồng thời cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Ám chắc chắn là hung thủ thật sự đã giết sư phụ hắn.
Với một sự tồn tại như vậy, làm sao mà báo thù đây?
Trong lúc Mộc Vĩnh tuyệt vọng, Lữ Thiếu Khanh oán trách Thương: "Đại ca, huynh đúng là nhiều chuyện."
"Huynh cứu hai tỷ tỷ của ta là được rồi, huynh cứu hắn làm gì?"
"Huynh không biết là ta và hắn có thù sao?"
"Lần sau đừng cứu nữa, biết chưa?"
Ghê tởm!
Trong lòng Mộc Vĩnh giận dữ.
Nhưng rất nhanh, Mộc Vĩnh liền nhận ra.
Hắn giết không được Ám, nhưng chưa chắc Lữ Thiếu Khanh đã không thể.
"Lữ Thiếu Khanh," Mộc Vĩnh lớn tiếng kêu lên, "Ngươi giết Ám, mạng ta sẽ là của ngươi."
Đối với Mộc Vĩnh, dù Lữ Thiếu Khanh có sỉ nhục hắn đến thế nào đi nữa, chỉ cần có thể giúp hắn báo thù, hắn không ngại để Lữ Thiếu Khanh đối xử nhục nhã mình.
Lữ Thiếu Khanh lập tức lẩm bẩm: "Ám đại ca, anh xem, có người đang chia rẽ tình cảm của chúng ta, giết hắn đi!"
Phụt!
.
Mộc Vĩnh thổ huyết, tức giận gần chết, đồ hỗn đản ghê tởm!
Ám không để ý đến thái độ đó, hắn lạnh lùng ra lệnh cho Hồng Uyên Tiên Đế: "Giết chúng!"
Kế Ngôn vung kiếm lên, chỉ thẳng vào Ám: "Đến chiến!"
Hồng Uyên Tiên Đế giận dữ: "Chí Kiếm, ngươi bớt ở đây ngông cuồng!"
"Nhận lấy cái chết!"
"Vù!"
Kế Ngôn lạnh lùng vung một kiếm, kiếm ý sắc bén quét sạch, kiếm quang vô tận từ khắp nơi tụ lại, cuối cùng hóa thành một kiếm chói lóa.
Kiếm quang xẻ trời rẽ đất, mang theo sức mạnh sắc bén vô song ập xuống.
"Phụt!"
Hồng Uyên Tiên Đế bị một kiếm này đánh lui.
Kế Ngôn không nhìn Hồng Uyên Tiên Đế mà giơ Vô Khâu kiếm lên, tiếp tục chỉ vào Ám.
"Chí Kiếm, ngươi..." Hồng Uyên Tiên Đế mắt lộ vẻ kinh ngạc, không dám tin nhìn Kế Ngôn.
Một kiếm này, hắn cảm nhận được áp lực.
Một kiếm này còn mạnh hơn cả trước đó.
Điều đó nói rõ điều gì, nói rõ Kế Ngôn trước đó vẫn luôn giấu kín thực lực khi chiến đấu với hắn.
Khi thấy Kế Ngôn chẳng thèm nhìn mình mà lại hướng Ám khiêu chiến, hắn đã hiểu.
Kế Ngôn đã không còn xem hắn ra gì, đối thủ mà Kế Ngôn muốn đã chuyển từ hắn sang Ám rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận