Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 1339: Quái vật Hóa Thần mới

Chương 1339: Quái vật Hóa Thần mớiChương 1339: Quái vật Hóa Thần mới
Vẻ mặt Kế Ngôn lạnh nhạt, kiếm chỉ nam nhân, không nói lời nào, nhưng ý khiêu chiến hết sức rõ ràng.
Quản ngươi cảnh giới gì, mạnh hơn hắn ta là được rồi.
"Không biết sống chết!" Nam nhân giận quá, thái độ khinh miệt đủ để y muốn chém Kế Ngôn thành muôn mảnh rồi.
Ngay vào lúc nam nhân sắp xuất thủ, Lữ Thiếu Khanh hét lên: "Chậm đã, †a có mấy câu muốn nói."
Lữ Thiếu Khanh đi đến bên người Kế Ngôn, đánh giá nam nhân từ trên xuống dưới một phen: "Ta chưa từng đắc tội với ngươi đúng không? Sao vừa thấy mặt ngươi đã đòi đánh đòi giết, cho dù ngươi là quái vật nhưng ngươi cũng là một con quái vật cao cấp, có thể biết lễ nghĩa liêm sỉ một chút được không?"
"Tiên lễ hậu binh biết không hả? Giống như ta vậy, bình tính nói chuyện."
Khóe miệng Tương Quỳ co giật, tiểu tử khốn kiếp này đang cố ý hay vốn ngu ngốc như vậy?
Mấy người Tương Ti Tiên cũng vô cùng cạn lời, đại ca, chi bằng ngươi nhìn thử bàn tay hắn đi?
Chỉ còn lại nửa bên, ngón tay cũng còn lại có hai ngón, thuộc dạng nhân sĩ tàn tật đấy.
Ngươi nói xem có muốn giết ngươi hay không?
Nam nhân nghe vậy, nộ khí không thể kìm nén được xộc thẳng ra ngoài: "Nhân loại vô sỉ, giao đồ ra, nếu không ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh." "Ngươi xem." Lữ Thiếu Khanh cũng kêu lên: "Bảo ngươi bình tĩnh nói chuyện mà, thái độ của ngươi như vậy không giống thái độ bình tĩnh nói chuyện."
"Chẳng phải chỉ là bàn tay của ngươi bị chặt thôi sao? Chuyện bao lớn chứ? Có đáng để như vậy không?"
"Đồ ta không lấy ra được, hay ta xin lỗi ngươi nhé."
Lữ Thiếu Khanh nghiêm túc, thành thật nói chuyện với nam nhân: "Xin lỗi nhé, lần sau cam đoan không như vậy nữa."
Haizz, không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là Hóa Thần chứ?
Mặc dù sư huynh cũng là Hóa Thần nhưng đánh nhau chưa chắc đã phân thẳng bại.
Vậy ta đành ủy khuất bản thân, cúi đầu, biến chiến tranh thành tơ lụa. Mấy người Tương Tỉ Tiên càng thêm cạn lời.
Đại ca, ngươi cho rằng nói lời xin lỗi là được rồi sao?
Đừng nói y là quái vật, cho dù là nhân loại thì có thể đồng ý sao?
Nam nhân nhìn Lữ Thiếu Khanh, lửa giận đã đạt tới đỉnh điểm.
Nhưng, y lại đè ép lửa giận, cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta đến vì cỗ cơ thể phế vật này sao?"
Lữ Thiếu Khanh thở dài: "Thứ ngươi muốn ta không có cách nào cho ngươi, †a không lấy ra được."
"Ta không có nói láo, thật, ngươi nhìn vào đôi mắt chân thành của ta đi, ta chưa từng gạt ai đâu."
Cuối cùng nam nhân không nhịn được nữa, phẫn nộ gào thét: "Đi chết đi!" Y lười nhiều lời với Lữ Thiếu Khanh, trực tiếp xuất thủ.
Kế Ngôn đứng chờ một bên lập tức xuất thủ, ngăn cản y.
Nam nhân mặc dù có bề ngoài mang dáng vẻ nhân loại nhưng trên bản chất y là quái vật, tốc độ nhục thân đều đạt đến cực hạn.
Bóng dáng y lóe lên, đi đến trước mặt Kế Ngôn, tung ra một quyền với Kế Ngôn.
"Ầm!"
Một tiếng nổ to lớn như một quyền đánh xuyên qua thiên địa, khí kình bộc phát, rung chuyển trời đất.
Không gian trước mặt y dấy lên gợn sóng, vết nứt không gian nhỏ bé không ngừng tràn ra.
"Keng!" Đáp lại y là một kiếm của Kế Ngôn.
Kiếm quang sáng lên, thế kiếm lạnh lùng không thể đỡ.
"Phụt!"
Máu đen bản ra, bóng dáng nam nhân nhanh chóng thối lui.
Y cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay mình, vết thương thật dài như nhuyễn trùng xấu xí đang treo bên trên, máu chảy ra.
Trên mặt nam nhân lộ ra vẻ mặt khó tin.
Mặc dù không phải cơ thể vốn có của y nhưng cỗ cơ thể này cũng không phải cơ thể bình thường, nhục thân cường đại cỡ nào y hết sức rõ ràng.
Có thể nói, cho dù là pháp khí ngũ phẩm cũng không thể lưu lại vết thương trên người y chứ đừng nói làm y bị thương.
Một hiệp, y đã bị thương rồi.
Tổn thương không lớn, tính vũ nhục cực mạnh.
Y nhìn chằm chằm Kế Ngôn, ánh mắt lập tức tràn đầy phẫn nộ.
Sát ý vô tận khiến cặp mắt y hoàn toàn trở nên đỏ ngầu.
Còn trường kiếm của Kế Ngôn chỉ y từ phía xa, nhíu mày: "Chỉ có chút thực lực ấy?"
Nhìn thì như vậy nhưng cũng không phải mạnh lắm.
Toàn thân nam nhân đều đang run rẩy.
"Đáng chết!"
"Ta sẽ chém ngươi thành muôn mảnh, để linh hồn ngươi kêu rên vạn năm!" Nam nhân gào thét, mặc dù là hình người, nhưng dáng vẻ phẫn nộ lúc này khiến người ta thấy đáng sợ như quái vật.
Trên người nam nhân một lần nữa bộc phát ra sức mạnh kinh khủng, sức mạnh cường hãn khiến thế giới Huyền Thổ chấn động, kinh khủng tuyệt luân, làm vỡ nát không gian chung quanh.
Trong mắt Kế Ngôn lộ ra ánh mắt hài lòng, hắn ta một lần nữa xuất kiếm.
Kiếm quang màu trắng và ánh sáng màu đen va chạm.
Quang mang tượng trưng cũng âm thầm va chạm.
Mỗi một lần va chạm đều khiến thế giới Huyền Thổ chấn động, tiếng nổ ầm ầm không dứt bên tai, bầu trời chấn động, vô số khe hở hư không xuất hiện, gió lốc trong hư không không ngừng đánh thẳng vào thế giới này.
Dưới cuộc chiến đấu của hai người, mặt đất của thế giới Huyền Thổ không ngừng ngừng băng liệt, hỏa hồng dung nham lăn lộn bắn ra.
Đại địa vỡ ra, trên trời sấm sét vang dội, cuồng phong gào thét, cảnh tượng như ngày tận thế.
Lữ Thiếu Khanh mang theo Tiêu Y chạy đến bên phía Tương Quỳ.
Sau khi chạy qua đây, hắn lầm bầm: "Đúng là không tử tế chút nào."
"Bên phía quái vật cũng không có lớp lễ nghi à?"
"Đúng là!" Sau đó hắn còn lắc đầu, vô cùng tiếc hận nói: "Chiến tranh không ngừng, làm trễ nải tinh thân xây dựng văn minh."
Tương Quỳ mặt không thay đổi nhìn Lữ Thiếu Khanh, ông ta rất muốn hỏi thử rốt cuộc Lữ Thiếu Khanh ăn gì để lớn vậy?
Cho dù là ai, dù là nhân loại hay quái vật đều có thể bị Lữ Thiếu Khanh chọc tức đến mức muốn nổ tung ngay tại chỗ.
Mấy người Tương Ti¡ Tiên cũng vô cùng cạn lời.
Tả Điệp nói thầm: "Hóa ra là không sợ Hóa Thần."
Dám cứng rắn chống đối với đại trưởng lão không chỉ vì có con át chủ bài, có tuyệt chiêu phía sau mà chủ yếu là vì tính cách của Lữ Thiếu Khanh không sợ trời không sợ đất.
Lữ Thiếu Khanh nghe thấy Tả Điệp lầm bầm, lúc này mới nghiêm túc uốn nắn: "Cô nàng, chớ có nói hươu nói vượn như vậy." "Con người của ta sợ nhất chính là Hóa Thần, đồng thời tôn kính nhất cũng là Hóa Thần." Chương 1340: Quái vật cũng không có lớp lễ nghỉ à?
Tôn kính Hóa Thần?
Đám người không kìm được trợn trắng mắt.
Ngươi cho là chúng ta mù sao?
Dận Khuyết không nhịn được: "Mở mắt nói lời bịa đặt, ngươi còn cần thể diện nữa không?”
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Lữ Thiếu Khanh bất mãn: "Ta có nói dối đâu?"
"Ta vẫn luôn có ý định bình tĩnh nói chuyện, trước nay chưa từng động thủ trước, toàn là người khác động thủ trước thôi."
Chưa hết, Lữ Thiếu Khanh còn chớp mắt với Tương Quỳ: "Đúng không, đại trưởng lão." "Hừ!" Tương Quỳ hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người chiến đấu phía xa, chau mày, lộ ra lo lắng.
Kẻ địch có thêm một vị Hóa Thần, mà đây là chỉ có một vị, nếu như còn vị thứ hai, thứ ba thì sao?
Trong ngàn năm nay, mặc dù ông ta mở rộng tổ chức Thí Thân nhưng chiến lực cao cấp cũng chỉ có mình ông ta.
Quái vật trong ngàn năm phát triển, chiến lực cao cấp, quái vật cấp bậc Hóa Thần không phải chỉ có mình Tế thần.
Thế giới này, đã đến mạt lộ sao?
Tương Quỳ thở dài thật sâu nhưng sau đó ánh mắt trở nên kiên định, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử, một khi sư huynh của ngươi bại, các ngươi lập tức rời đi."
"Có thể chạy bao xa thì chạy bấy xa, nhất định phải rời khỏi thế giới này." Tương Quỳ đột nhiên căn dặn như vậy khiến Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, nghỉ ngờ đánh giá Tương Quỳ: "Ông muốn làm gì?"
"Họa thủy đông dẫn ông muốn dẫn lên thân ta à? Muốn để ta đem cây cầu này đi cho Tế thần truy sát ta sao? Để ta hấp dẫn hỏa lực giúp ông sao?"
Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Tương Quỳ, ngón tay run rẩy, vạn phần bi phẫn: "Ông có còn là con người nữa hay không?"
"Ông có thể có lương tâm một chút không? Sao ông đối xử nhẫn tâm với ta như vậy chứ?"
Tương Quỳ không kìm được, đưa tay ra tát một cái, hận không thể tát chết tiểu tử khốn kiếp nói hươu nói vượn này.
"Ta giúp ngươi ngăn cản quái vật, ngươi mang cây cầu rời khỏi thế giới này." Tương Quỳ gân như thét lên câu này, trong giọng nói mang theo oanh liệt, dường như định cho dù hi sinh chính mình cũng muốn yểm hộ Lữ Thiếu Khanh bọn hắn rời đi.
Lữ Thiếu Khanh khẽ giật mình, cảm nhận được quyết tâm của Tương Quỳ, sau khi trầm mặc hai hơi thở liền mỉm cười.
"Được, đến lúc đó không cần ông nói, ta cũng lập tức rời đi."
Tương Quỳ có thể làm một người vĩ đại, bằng lòng hi sinh vì nhân loại nhưng Lữ Thiếu Khanh không vĩ đại như vậy, hắn là một người ích kỷ.
Lữ Thiếu Khanh sảng khoái đồng ý như vậy lại khiến trong lòng Tương Quỳ khó chịu, tiểu tử khốn kiếp này.
"Hừ, đến lúc đó nếu ngươi thất thủ, ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi."
"Yên tâm đi." Lữ Thiếu Khanh xem thường: "Đến lúc đó hãng nói."
"Giờ xem kịch trước đã."
"Xem kịch?" Đối với lời này của Lữ Thiếu Khanh, Tương Quỳ càng thêm bất mãn.
Ông ta nhíu mày, nghiêm khắc quát lớn: "Đây không phải trò đùa."
"Thất bại sẽ chết người đấy, thất bại, thế giới này cũng xong đời, nhân loại thế giới này đều sẽ bị nuôi nhốt như súc sinh."
Tương Quỳ ông ta ở lại nơi này vẫn luôn hi vọng đánh bại được Tế thần, tiêu diệt quái vật chính là vì muốn trả cho nhân loại một thiên hạ sáng sủa thái bình, để nhân loại bị nô dịch một lần nữa được trở lại làm người. "Một Tế thần đã đủ để khó đối phó, giờ lại thêm một quái vật Hóa Thần nữa đến, chúng ta căn bản không có phân thắng."
Lữ Thiếu Khanh ra hiệu Tương Quỳ không cần kích động: "Yên tâm đi, sư huynh ta chơi được."
Nam nhân kia mặc dù là là Hóa Thần, nhưng chẳng qua cũng chỉ cảnh giới tầng hai, cao hơn Kế Ngôn chỉ một tầng thôi.
Đối với Kế Ngôn mà nói, đối thủ như vậy chỉ hơi mạnh hơn một chút thôi.
"Làm nổi không?"
Đám người không tin, đây chính là quái vật Hóa Thần, hắn mạnh hơn sư huynh ngươi nhiều.
Sư huynh của ngươi chẳng qua chỉ vừa mới đột phá, nói không chừng còn chưa hoàn toàn củng cố được cảnh giới Hóa Thần đấy.
"Khoác lác!"
Dận Khuyết không kìm được lạnh lùng khinh bỉ, bởi vì Tương Ti Tiên, hắn ta vô cùng khó chịu với Lữ Thiếu Khanh: "Vạn nhất thua, ngươi còn phải đi nhặt xác cho hắn đấy."
"Nhưng quái vật này hung ác tàn bạo như vậy có lẽ ngay cả một thi thể toàn vẹn cũng không có đâu."
Lúc này tiểu sư muội tri kỉ không vui rồi.
Tiêu Y đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh làm một sư muội ngoan ngoãn, nghe nhiều, học nhiều, ít nói chuyện.
Đặc biệt là khi Lữ Thiếu Khanh nói chuyện với Hóa Thần chọc cho Hóa Thân giận đến mức giơ chân khiến Tiêu Y nhìn thấy sùng bái không thôi, chăm chú chuyên tâm học tập. Không ngờ lại có người đang trù yểu Đại sư huynh của nàng, thân là sư muội đương nhiên không thể nhịn.
Tiêu Y chống nạnh nhìn hằm hằm Dận Khuyết, phun lửa với Dận Khuyết: "Cái tên miệng chó không nói được tiếng người, ngươi đang sủa tiếng chó gì vậy?"
"Ngươi là cái quái gì? Ngươi cũng xứng chỉ trỏ Đại sư huynh của ta sao?"
"Hạ trùng bất khả ngữ băng, huệ cô bất tri xuân thu, đúng là tên chó hình người không có chút kiến thức."
"Nếu ta là ngươi thì ta đã tìm khe hở nào nhét đầu vào đó từ lâu rồi, đỡ ra ngoài bị xấu hổ mất mặt."
Dận Khuyết bị chửi đến mức ngây ngẩn cả người, sau đó giận tím mặt: "Xú nha đầu, ngươi nói cái gì?"
"Ta nói người là tên mí trên nhìn mí dưới, ánh mắt thiển cận." "Đại sư huynh của ta lợi hại như vậy há để cho loại tiểu lâu la như ngươi có thể hiểu được?"
Dám rủa Đại sư huynh ta, xem ta có mắng chết ngươi không.
"Xú nha đầu, ngươi có tin ta thu thập ngươi không?" Dận Khuyết bị nói cho nộ khí dâng cao, miệng lưỡi hắn ta so với Tiêu Y thì còn kém xa lắm.
Đầu óc hắn ta sắp bốc khói rồi, cũng không nghĩ ra có lời gì có thể phản bác lại.
Hắn ta chỉ có thể vô năng cuồng nộ, hung tợn uy hiếp Tiêu Y.
"Đến đây, chả nhế ta lại sợ ngươi?" Tiêu Y tuyệt đối không sợ, ưỡn ngực cao nhất có thể: "Ngươi chỉ là Nguyên Anh kỳ nhỏ nhoi mà cũng dám khiêu chiến ta?"
"Có tin ta đánh chết ngươi không?" Ngữ khí phách lối, thái độ cuồng vọng khiến mọi người nhìn thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh trên người Tiêu Y,
Ánh mắt của mọi người không kìm được rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.
Tên này dạy hư tiểu bằng hữu rồi.
Lữ Thiếu Khanh đưa tay cốc đầu Tiêu Y một cái, măng: "Không được vô lễ"
"Chỉ là Nguyên Anh? Muội cũng dám nói? Ai bảo muội cuồng vọng như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận