Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh - Chương 2393: Các ngươi có phải hay không không muốn cho tiền thuê? (length: 7096)

Giống như từ hư không hiện ra một con mắt, to lớn, lạnh lùng, tràn ngập cảm giác áp bức vô tận.
Đám người đối diện, trong lòng run rẩy, tay chân lạnh cóng.
Là yêu thú, bọn họ đều có cảm giác như bị kẻ thù tự nhiên để mắt đến.
Đối diện con mắt này, bọn họ thậm chí không nảy sinh nửa điểm ý định phản kháng.
Ngay cả tiểu Hồng và những người khác cũng vậy, toàn thân cứng đờ, khó mà nhúc nhích.
Lữ Thiếu Khanh phất tay lên phía trên, "Nhi tử cười nào!"
Một dải mây trắng từ xa bay tới, tạo thành hình dáng cái miệng đang cười toe toét.
Lữ Thiếu Khanh dạy trực tiếp, "Mắt cũng phải nhắm lại một chút, giống như này nè..."
Hai con mắt trên trời nheo lại, ánh mắt lạnh lùng vô tình rút đi, biến thành một khuôn mặt tươi cười phía trên.
Áp lực tan biến, cảm giác đáng sợ cũng biến mất.
Đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nụ cười tan đi, con mắt cũng biến mất.
Doanh Tiên và những người khác mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác vừa rồi, khiến bọn họ cảm thấy như thể giây sau sẽ bị xóa sổ vậy.
Cảm giác đáng sợ như vậy, bọn họ không muốn trải qua lần thứ hai nữa.
Mọi người nhìn Lữ Thiếu Khanh với ánh mắt tràn đầy kính sợ, dù là Doanh Tiên cũng vậy.
Đám người có cảm giác như ếch ngồi đáy giếng rời khỏi giếng, nhìn thấy thế giới bên ngoài rộng lớn và sinh ra cảm giác tự ti.
Không phải Lữ Thiếu Khanh nói chuyện hoang đường, mà là bọn họ kiến thức quá ít, có rất nhiều chuyện vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Doanh Tiên im lặng, không dám lên tiếng, lẳng lặng vuốt tóc một bên.
Lữ Thiếu Khanh hỏi Bạch Thước, "Sao rồi? Còn cần chứng cứ không?"
Hồ Tuyết ở phía sau nghe thấy hai chữ chứng cứ, toàn thân run rẩy hai lần.
Hai chữ này hắn tuyệt đối không muốn nghe lại.
Mặt Bạch Thước tràn đầy ý cười, lòng ngập tràn kinh hỉ.
Lữ Thiếu Khanh mang đến cho nàng quá nhiều kinh ngạc.
"Công tử đại ân, Yêu tộc suốt đời khó quên."
Yêu tộc tiến vào thế giới này, liền có thể thoát khỏi cảnh sớm chiều khó giữ được tình cảnh hiện tại.
Lữ Thiếu Khanh bĩu môi, "Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, ta còn chẳng thèm để ý đến sống chết của các ngươi."
Cơ duyên xảo hợp?
Bạch Thước giật mình, nàng thi lễ với Lữ Thiếu Khanh rồi nói, "Công tử có thể cho chúng ta chút thời gian được không?"
"Để làm gì?"
Bạch Thước không nói nhiều, mà gọi những người Yêu tộc sang một bên, nhỏ giọng bàn bạc.
Lữ Thiếu Khanh thì cùng tiểu Hồng và những người khác ôn chuyện.
Từ chỗ tiểu Hồng biết được, sau khi Lữ Thiếu Khanh và Xương Thần đại chiến rồi biến mất, tiểu Hồng và nhóm bạn từng quay về Thiên Ngự Phong.
Sư phụ Thiều Thừa biết tin hắn chết vô cùng đau buồn.
Tiểu Hồng và mọi người đã ở bên Thiều Thừa một thời gian ngắn rồi lại quay về Yêu tộc, cùng Yêu tộc chống lại lũ quái vật Đọa Thần.
Một mặt là để báo đáp ân dưỡng dục của Yêu tộc với họ, mặt khác là muốn đột phá trong chiến đấu.
Nhưng hơn ba trăm năm qua, đại đạo quy tắc biến mất, thiên địa lại biến động, linh khí suy yếu, thời đại người người như rồng trước kia đã thoái trào, bước vào thời đại người người là trùng.
Tu luyện trở nên khó khăn, đột phá lại càng khó như lên trời.
Nói cách khác, thời đại hoàng kim đã qua, thời mạt pháp bắt đầu.
Tiểu Hồng và mọi người đã chiến đấu, bị thương vô số lần, nhưng vẫn không thể tiến thêm bước nào, trước sau vẫn bị cự tuyệt ở ngoài cánh cửa lớn.
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, khoát tay với ba người họ, "Không vội, từ từ sẽ đến, dục tốc bất đạt."
"Có những lúc nôn nóng lại sẽ thành phản tác dụng."
Tiểu Hồng cười hì hì, "Dù sao đi theo bên cạnh lão đại ngươi, chúng ta sớm muộn gì cũng đột phá."
Tiểu Bạch thì hỏi, "Ngươi khi nào thì lên trên? Có thể dẫn chúng ta cùng đi không?"
Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, "Khỉ ngốc lên đó làm gì? Muốn chết à?"
"Chủ nhân vẫn còn ở trên đó, ngươi không lo sao?" Tiểu Bạch liếc mắt, bắt chước dáng vẻ của Kế Ngôn, "Ta không tin ngươi không muốn đi tìm hắn."
Lữ Thiếu Khanh tức giận, cốc đầu Tiểu Bạch, "Ta gấp gáp đi tìm hắn làm gì?"
"Hắn là sư huynh của ta, chứ không phải lão bà ta, hắn lên đó tìm kích thích, liên quan gì đến ta, ta mặc kệ hắn sống chết."
"Lần sau còn tung tin đồn nhảm, nói bậy bạ, ngươi tin ta sẽ cho ngươi lên món đặc sản không?"
Đại Bạch vốn cũng định nói Lữ Thiếu Khanh có muốn đi tìm Tiêu Y không, thấy tình cảnh này, lập tức rụt cổ lại ngậm miệng.
Khỉ ngốc Tiểu Bạch, dám nói chuyện kiểu đó với đại ma đầu, chán sống rồi.
Cũng may, cũng may, có ngươi mở miệng trước, ta không cần chịu nạn.
Đại Bạch đang âm thầm may mắn, thì cảm thấy đầu bị thứ gì đó chọc vào.
Ngẩng đầu lên nhìn, ngón tay Lữ Thiếu Khanh đã đang chọc vào đầu nàng.
"Sao? Thấy buồn cười lắm à?" Lữ Thiếu Khanh hung thần ác sát, "Có phải ngươi cũng định nói ta nhớ cái tên ngu ngốc sư muội kia, muốn lên trời đi tìm nàng?"
Đại Bạch hận không thể mình là rùa đen, nàng rụt cổ vội vàng lắc đầu, "Không có, không có."
"Hai người các ngươi ngu ngốc," Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ, "Sỏa điểu muốn đi chịu chết, các ngươi là lông đi theo sao?"
"Các ngươi cũng muốn chết như vậy?"
"Các ngươi không biết khuyên hắn sao? Hai cái còn dung túng cho hắn?"
Tiểu Hồng ở bên cạnh cười hì hì sờ đầu, Đại Bạch và Tiểu Bạch khóc không ra nước mắt.
Trước đó đã bị phun cho một trận, bây giờ lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, lại bị phun thêm một lần.
"Lần sau mà còn chuyện này, xem ta thu thập các ngươi thế nào."
Lữ Thiếu Khanh bên này đang dạy dỗ tiểu Hồng và đám bạn, Bạch Thước bên kia cũng đã xong.
Bạch Thước dẫn mọi người đến, nhưng vẻ mặt của mọi người rất phức tạp.
Dường như đang đưa ra một quyết định khó khăn.
Để ý thấy vẻ mặt của mọi người, Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác, người hơi nghiêng về phía sau, "Làm gì?"
"Các ngươi lại định bày trò gì hả?"
Bạch Thước lắc đầu, nàng nói với Lữ Thiếu Khanh, "Lữ công tử, ngài có đại ân với Yêu tộc chúng ta, Yêu tộc không thể báo đáp."
Yêu tộc bây giờ, dù muốn dùng linh thạch để báo đáp Lữ Thiếu Khanh cũng không được.
Trong hơn ba trăm năm qua, môi trường Yêu Giới ngày càng khắc nghiệt, linh thạch cũng trở thành thứ hiếm có.
Bạch Thước hít một hơi sâu, "Sau khi chúng ta bàn bạc đã quyết định tôn công tử làm Thái Thượng Trưởng Lão của Yêu tộc, có được quyền lực tuyệt đối trong Yêu tộc, tất cả mọi người nghe theo mệnh lệnh của công tử, nếu công tử có cần, toàn bộ Yêu tộc trên dưới sẽ không tiếc xông pha lửa đạn."
Những người khác cũng đồng loạt hành lễ, "Tham kiến Thái Thượng Trưởng Lão!"
Lữ Thiếu Khanh đỡ trán, đám gia hỏa này, muốn hoàn toàn dây vào hắn sao?
Lữ Thiếu Khanh nghiêm mặt, hắn nhìn chằm chằm Bạch Thước và mọi người hỏi, "Có phải các ngươi không muốn trả tiền thuê... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận